Vạn Dặm Tìm Chồng

Chương 32

Quyển 3 - Chương 32: Ngoại Truyện: Sau khi biệt ly
Trong cuộc đời này, Nhiễm Phi Trạch đã trải qua rất nhiều lần biệt ly. Có gặp gỡ đương nhiên sẽ có biệt ly, điểm này chàng vẫn luôn hiểu rõ.

Thực ra cũng chẳng phải là chàng hiểu, nói một cách chính xác, nên gọi là bất lực, mà chàng có thể chấp nhận sự bất lực này.

Biệt ly với phụ mẫu từ khi còn rất nhỏ, tuổi thành niên sau khi học nghệ lại biệt ly sư phụ, những lần biệt ly này đều là bất lực và vĩnh viễn, chẳng cầu gặp lại, chỉ có thể thầm mong đối phương sẽ gặp được nhiều điều tốt đẹp.

Trong mọi cuộc biệt ly với bằng hữu, người quen, Nhiễm Phi Trạch chưa bao giờ thấy nhớ nhung, đau lòng. Duyên hợp duyên tan, gặp gỡ chia lìa là chuyện quá đỗi bình thường, chàng không để trong lòng.

Chàng luôn chỉ có một mình, chàng nghĩ mình sẽ ở vậy đến già. Cứ coi như thu nhận đồ đệ rồi thì chàng cũng không có dự định sống cùng đồ đệ cả đời, đợi sau khi đồ đệ học hết kỹ nghệ, chàng cũng sẽ giống như sư phụ của mình, một mình vân du tứ hải.

Cuộc đời chàng, vốn dĩ đã an bài như vậy.

Nhưng bỗng có một ngày, chàng gặp được cô nương của đời mình.

Chàng không muốn sống một mình nữa.

Chàng hy vọng có thể bầu bạn đến già với cô nương của chàng.

Nhưng mà, nàng lại nói là không được.

Không được ư? Chàng thấy hơi hoang mang.

Rõ ràng chàng có thể nhìn thấy được tình ý đối với chàng trong mắt nàng, rõ ràng chàng cảm nhận được nàng yêu thích và dựa dẫm vào chàng. Vì sao lại không được? Chàng không phục, chàng muốn được ở bên nàng.

Kết quả nàng nói, quê hương nàng ở quá xa, xa đến mức là một thế giới hoàn toàn khác, khoảng cách đó nghìn núi vạn sông cũng chẳng thể so sánh được. Cuối cùng nàng cũng sẽ phải quay về đó, mà nơi đó, chàng không cách nào đến được. Nàng nói, nếu ngay khi bắt đầu đã biết trước kết cục tàn khốc, vậy thì hà tất phải lừa dối chính mình rằng có thể vĩnh viễn không phân ly, để cuối cùng chỉ lưu lại nỗi bi thương kia chứ.

Cho nên, không được.

Không được sao? Nhưng cứ coi như kết cục tàn khốc thì trước mắt, chàng vẫn cứ yêu thích nàng, yêu thích đến mức quên mình. Huống hồ nàng đang ở ngay trước mắt, giờ giờ nhìn thấy, ngày ngày ở bên nhau, khó kìm nén khỏi sự động lòng, nhưng không thể ôm nàng vào lòng, chẳng lẽ điều này chưa đủ tàn khốc hay sao? Sự tàn khốc của tương lai khác gì hiện tại, bi thương như nhau cả thôi. Suy cho cùng đều phải gánh chịu nỗi bi thương thì vì sao không thể ở bên nhau tới đâu hay tới đó?

Nhiễm Phi Trạch tự nhận mình không phải kẻ nhu nhược, chàng nghĩ mình đủ dũng cảm đối mặt với nỗi bi thương này, cũng có đủ dũng khí để lưu lại một chút hy vọng. Chàng luôn mang trong mình niềm hy vọng, có thể đến cuối cùng, họ không phải chia lìa nữa thì sao? Không cố gắng nắm chắc hiện tại, để cái tương lai xa vời kia làm cho lỡ dở, như vậy chẳng phải là quá ngu ngốc hay sao?

Chàng có đủ dũng khí, vì thế chàng không tiếp nhận được điều này.

Còn cô nương của chàng, cuối cùng cũng dũng cảm được như chàng.

Cuối cùng bọn họ đến với nhau. Bọn họ thành thân, chàng là phu quân của nàng, nàng là thê tử của chàng.

Hằng ngày, chàng ôm nàng đi ngủ, làm cơm cho nàng ăn, đưa nàng đến rất nhiều nơi, kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện, chàng thích ngắm nàng cười sảng khoái, còn thích trêu đùa nàng, để nàng chu miệng tỏ vẻ giận dỗi.

Chàng nghĩ trước mình thật ngu ngốc, sao lại muốn một mình cô độc sống đến già cơ chứ, cuộc sống đó thực sự chẳng có gì thú vị. Lúc này, có cô nương của chàng ở bên, bất luận là uống nước hay hít thở, chàng đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nhưng dẫu có hạnh phúc thế nào đi chăng nữa thì nỗi ám ảnh đó vẫn tồn tại. Nàng biết, chàng cũng biết, cuối cùng rồi cũng sẽ đến ngày biệt ly.

Họ không có cách nào ngăn cản đuợc.

Nhiễm Phi Trạch tự an ủi mình, cứ coi như cô nương của chàng không quay về quê hương thì cũng phải tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử, biệt ly chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho nên, chàng không cần hoảng hốt, không cần oán thán. Chàng và nàng ở bên nhau, được bao lâu thì được, sống thật tốt những ngày tháng này, đó chính là sự vĩnh viễn chàng hằng mong bấy lâu.

Tuy luôn suy nghĩ như vậy, luôn tự khích lệ mình như thế, nhưng sự biệt ly thực sự đến, chàng vẫn trở tay không kịp.

Đêm đó, chàng ôm nàng chìm vào giấc ngủ, tay chàng vẫn nắm chặt tay nàng, họ ngủ rất say, hoàn toàn không bị bất cứ thứ gì làm phiền, đến một giấc mơ cũng chẳng có.

Nhưng khi chàng tỉnh dậy, cô nương của chàng đã biến mất.

Chỉ còn lại bộ y phục và chiếc vòng dây tơ hồng yên tĩnh nằm bên cạnh chàng, còn nàng, không thấy đâu nữa.

Chàng cứ nằm bất động như vậy, lặng lẽ nhìn sang khoảng trống bên cạnh. Thực chất, chàng không thể cử động nổi, trong đầu là một mảng trống rỗng.

Rất lâu sau đó, nỗi đau đớn dâng trào, nhanh chóng nhấn chìm chàng.

Chàng nghĩ cảm giác này chắc chỉ là đau lòng mà thôi, không phải sự bi thương, chẳng phải nỗi kinh hoàng, càng không phải là sự tuyệt vọng. Chỉ là cảm thấy… rất đau.

Chàng cứ nằm đó, không thay đổi tư thế, cảm giác như thể nàng vẫn nép mình trong lòng chàng, còn chàng vẫn nắm chặt tay nàng. Trên thực tế, thậm chí chàng còn cảm nhận được nàng chỉ ở đâu đó, cách chàng không xa. Lúc này ở quê nhà, chắc nàng cũng thức dậy rồi nhỉ? Vậy nhất định là nàng cũng đang có suy nghĩ giống như chàng lúc này. Họ không hề chia cách, chỉ là, tồn tại ở hai thế giới khác nhau mà thôi.

Nhiễm Phi Trạch nằm đó rất lâu, cuối cùng ngồi dậy. Chàng gấp gọn y phục của cô nương nhà chàng lại, cất ngay ngắn vào hòm, đặt chiếc vòng tay dây tơ hồng của nàng vào lòng. Sau đó chàng rửa mặt, làm cơm, tất cả đều giống như thường ngày.

Họ đã nói với nhau, ngày phân ly rồi cũng đến, nhưng cả hai phải biết, đối phương đều sống rất tốt, như vậy là được rồi.

Cảm giác này trước đây chàng đã từng trải qua. Khi đó kỳ thực còn thảm khốc hơn lần này, vì lần đó nàng đã chết trước mặt chàng, nhưng chàng không tìm được thi thể, thế là cũng giống như lần này, chàng thu nhặt đồ của nàng lại, nỗ lực trấn tĩnh. Chỉ là khi đó chàng thực sự không có lòng tin rằng nàng vẫn còn ổn, chàng ôm hy vọng, chờ đợi, thậm chí tìm rất nhiều việc để làm, chàng dốc sức đúc binh khí, khiến bản thân không còn một giây một phút rảnh rỗi. Lần đó, chàng đã đợi cả nửa năm.

Nhưng lần này không giống như vậy, lần này nàng không gặp phải bất cứ chuyện gì. Nhiễm Phi Trạch dừng đũa, ngồi đờ đẫn một hồi, chàng ngẫm ban này mình đã nghĩ sai rồi, không phải là lần trước khảm khốc hơn, mà chính là lần này.

Lần này... bình lặng đến mức giống như là ... vĩnh biệt.

Nhiễm Phi Trạch đứng dậy, đổ chỗ cơm thừa, đi chẻ củi, lấy nước, lấy giẻ lau khắp một lượt trong ngoài căn nhà, lại đem tất cả đồ dùng ra kiểm tra một lượt, cần phải chỉnh nắn, chỉnh sửa gì, chàng đều làm một lượt cho xong. Làm xong mọi việc, trời vẫn chưa tối, lúc ấy mới biết thời gian trôi thật chậm.

Nhiễm Phi Trạch ra ngoài đi dạo, chàng không đi quá xa, khoảng cách vẫn giống như mọi lần chàng đưa nàng đi dạo. Chàng nhớ lại lời cô nương đã nói với chàng khi đứng dưới gốc cây này, chàng nhớ khi đến mô đất này, chàng đã đỡ nàng đứng lên cao, ngửi hương hoa trên cây, chàng còn nhớ họ đã đi thẳng đến bờ sông, chỗ đó nở đầy những đoá hoa nhỏ chẳng biết tên là gì, nàng khen hoa rất đẹp, nàng rất thích. Khi đó chàng ngắm nàng, nói với nàng rằng theo con mắt thế tục, cô nương tuyệt đối không thể gọi là mỹ nhân, nhưng chàng vẫn thích.

Đã là cặp phu thê nhiều tuổi rồi, nàng lại còn đỏ mặt. Dáng vẻ nàng giả vờ tức giận thật đáng yêu, nàng nói nàng chính là mỹ nhân, con mắt thẩm mỹ của đám người ở nơi đây quá có vấn đề. Chàng bật cười sảng khoái, cô nương của chàng, chàng thật lòng yêu thích nàng.

Nhiễm Phi Trạch đi một vòng, đợi khi sực tỉnh lại thì trời đã tối.

Chàng quay về nhà, nấu cơm. Chàng không thể để đói bụng được, cô nương nhà chàng mà biết, nhất định sẽ trách chàng. Chàng nghĩ ở quê nhà, nhất định cô nương nhà chàng sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, bởi vì nàng biết nếu như nàng không đối xử tốt với mình một chút, chàng sẽ tức giận.

Tay nghề nấu ăn vẫn vậy, nhưng chàng chẳng nếm ra được mùi vị gì, chỉ là nhét cho no bụng thôi. Sau đó, chàng rửa bát, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, tiếp đó lại đi tắm rửa, cô nương nhà chàng rất thích sạch sẽ, chàng biết vậy.

Lên giường rồi, chàng không sao ngủ được, bên cạnh trống trải, không quen chút nào, chàng kéo một chiếc chăn lại, ôm vào lòng, tuy không đựơc thoải mái như ôm cô nương nhà chàng, nhưng cũng tốt hơn là không có gì. Chàng thầm nói với cô nương của chàng: “Tiểu Bồi, chắc nàng cũng không quen lắm nhỉ, không sao cả, đừng khóc, ngủ cho ngon. Ngày mai lại là một ngày mới.”

Một ngày mới, có phải là sẽ có hy vọng mới không?

Kết quả là không có.

Ngày thứ hai giống như ngày hôm trước, cô độc, vô vị, đau đớn trong lòng.

Ngày thứ ba cũng giống như vậy, trống rỗng, lẻ loi, trong lòng đau đớn.

Ngày thứ tư cũng hệt như thế.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ngày thứ bảy... vẫn là như vậy.

Nhiễm Phi Trạch đã đợi được một tháng, chẳng có gì xảy ra, thế là chàng bắt đầu thu dọn hành lý. Bất luận chàng ở đâu, khi quay lại, cô nương của chàng đều sẽ rơi xuống bên chàng, lần nào cũng vậy, cho nên chàng nghĩ, chàng có thể rời đi.

Rời khỏi nơi đây, đến một nơi gần nàng hơn một chút.

Như vậy, khi nàng quay lại, có phải quãng đường sẽ được rút ngắn đi, nàng sẽ bớt vất vả hơn không?

Nhiễm Phi Trạch sửa soạn tay nải, thu dọn ổn thỏa. Trước khi xuất phát, chàng viết cho Quý Thập Bát và Bạch Ngọc Lang mỗi người một phong thư. Chàng rất ít khi viết thư cho bằng hữu, dù sao thì cũng chẳng có chuyện gì, nhưng lần này không biết vì sao, chàng luôn cảm thấy mình cần dặn dò họ một tiếng.

Chàng không nói cho họ biết việc cô nương của chàng đã rời đi, chỉ nói chàng và cô nương sẽ đi về phía đông, không biết bao giờ quay trở lại, mọi người chớ nhớ chớ mong. Chàng bảo Bạch Ngọc Lang cố gắng làm đương sai, lại dăn dò Quý Thập Bát tiếp tục truyền thụ thủ nghệ. Sau đó, chàng đeo tay nải, đến thành tiếp theo, Nhiễm Phi Trạch nhờ người gửi thư đi, xong xuôi bỗng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, như thể chẳng còn vướng bận điều gì. Chàng có thể an tâm, đi thẳng về phía đông.

Tô Tiểu Bồi từng nói, quê hương của nàng ở phương đông xa xôi. Nàng còn nói, nàng đến từ một thế giới khác, nơi Nhiễm Phi Trạch không thể nào đến được.

Những điều này Nhiễm Phi Trạch đều ghi nhớ, nhưng bất luận có thể đến được hay không, chàng vẫn cứ muốn đi về phía đông. Phương đông xa xôi có cô nương của chàng.

Mỗi nơi đi qua có phong cảnh nào đẹp, chàng đều dừng lại, ngắm nhìn thêm một chút, hy vọng nếu có thể gặp lại cô nương, chàng sẽ kể cho nàng nghe, rồi đưa nàng đến đó thưởng ngoạn. Gặp thành chấn nào thú vị, chàng cũng dừng chân, nghĩ nếu có thể gặp lại cô nương, chắc chắn chàng sẽ đưa nàng đến đây sống một thời gian. Chàng nhìn thấy đồ ăn ngon cũng nghĩ đến cô nương, nhìn thấy con chó đánh nhau cũng nghĩ đến cô nương, Nhìn thấy quan phủ nha môn cũng nghĩ đến cô nương, Nhìn thấy người mặc y phục nho sinh cũng nghĩ đến cô nương…

Trong suy nghĩ của chàng luôn luôn có nàng, nếu một giây một phút không nghĩ, chàng sợ mình sẽ quên mất.

Chàng đi mãi, đi mãi, cứ thế đi về phía đông.

Đến bất kỳ nơi nào, chàng cũng hỏi thăm miếu Nguyệt Lão. Quê hương của cô nương có miếu Nguyệt Lão, là Nguyệt Lão đưa nàng đến bên chàng, vậy tại sao ở bên này không có Nguyệt Lão nào nhảy ra nói với chàng, người trong duyên phận của con ở một nơi khác, ta sẽ đưa con đi.

Nếu thật như vậy, chắc chắn chàng sẽ nói với ông ấy rằng: “Chớ chậm trễ, mau chóng đi thôi!”

Đáng tiếc, từ trước đến giờ không hề có Nguyệt Lão xuất hiện. Đi qua miếu nào, chàng cũng vào đó bái lạy, mà chỉ bái lạy mỗi Nguyệt Lão, nhưng lại không xin bốc quẻ, vì chàng sớm đã biết kết quả rồi, có điều chàng không muốn tuyệt vọng mà thôi.

Tuy nàng đột nhiên biến mất, nhưng chàng vẫn không thôi hy vọng. Chẳng phải lần trước cô nương đã quay lại sau nửa năm chàng chờ đợi đó sao? Chỉ là chờ đợi thôi mà, chàng chịu đựng được. Trong lòng cô nương của chàng có chàng, sao chàng có thể tuyệt vọng được chứ?

Chàng cứ thế, cứ thế, đi mãi về phía đông.

Chàng đã đi rất xa, không còn nhớ rõ là bao xa nữa. Chàng đi qua rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, chàng từng bị đói, từng bị thương, cũng từng giúp đỡ rất nhiều người và được rất nhiều người giúp đỡ. Chàng vượt qua núi cao, lội sông lội suối, xuyên qua thành trấn. Chàng cứ thong thả mà đi, không quên ngắm nhìn cây cối, đặc biệt là những cây đại thụ, vì mỗi lần xuất hiện, cô nương của chàng lại ở trên cây. Nhưng lần này chàng đã quan sát vô số lần, thậm chí có lúc còn nhảy lên cành cây ngồi một lát, nhưng cô nương của chàng mãi vẫn không xuất hiện.

Dọc đường đi, chàng cũng đã gặp không ít cô nương ái mộ chàng, gặp người muốn mai mối cho chàng, chàng chỉ cười rồi nói: “Thật xin lỗi, ta đã có thê tử, nàng ấy về nhà thăm cha mẹ, ta đang đi đón nàng ấy.”

“Cô nương ấy ở đâu?” Rất nhiều người đã hỏi chàng như vậy.

“Ở phía đông.” Chàng đáp rồi cười rất sảng khoái, nỗi đau của chàng luôn chôn sâu trong tim, người bên cạnh không sao nhìn thấy, chỉ tỏ vẻ ngưỡng mộ, đó nhất định là một cô nương tốt, có phúc khí.

Ngày hôm đó, Nhiễm Phi Trạch đi qua một ngôi miếu Nguyệt Lão, như lệ cũ chàng lại vào bái lễ. Khi ra ngoài, bỗng thấy một ông lão cười với chàng. “Vị tráng sĩ này có muốn bốc một quẻ không?”

Nhiễm Phi Trạch lắc đầu, chắp tay thi lễ với ông ta rồi chuẩn bị rời đi.

“Tráng sĩ nhân duyên vô cùng nan giải, đang khó khăn cần kiên trì. May có quý nhân tương trợ, dựa vào tâm, dựa vào trí, mới có thể như ý nguyện.”

Nhiễm Phi Trạch bỗng dừng bước, quay người nhìn ông ta. “Ngài là ai?”

Ông lão đó không đáp, mà chỉ cười, hỏi: “Tráng sĩ giờ đang muốn đi đâu?”

“Về phía đông.”

“Tráng sĩ chắc biết về phía đông cũng không đến nổi.”

Nhiễm Phi Trạch thầm giật mình, hít sâu một hơi, trả lời: “Chẳng có nơi nào để đi, duy chỉ có hướng đông.”

“Trời cao đất rộng, tại sao lại không có nơi nào để đi?”

“Trời cao đất rộng, chỉ muốn đi về phía đông.”

Ông lão đó bật cười ha hả. “Vậy thì đi đi.”

Nhiễm Phi Trạch chau mày, không biết người này có ý gì. “Ngài là ai?” Chàng lại hỏi.

Ông lão đó vẫn không đáp, chỉ nói: “Tráng sĩ có lòng, cứ đi về phía đông. Nếu như cô nương ấy cũng có tình bền chặt hơn vàng giống như tráng sĩ, dây tơ hồng không đứt, có lẽ Thượng Thiên thực sự sẽ xuất hiện kỳ tích.”

Trái tim Nhiễm Phi Trạch đập liên hồi, người này nói chuyện, cảm giác có vài phần khá giống với Cửu Linh Đạo chưởng. Ngoài Thần Toán môn cũng có cao nhân sao? Chàng chắp tay với ông lão đó, nói tiếng đa tạ rồi rời đi.

Nhiễm Phi Trạch đi được một đoạn, cẩn thận ngẫm nghĩ lời của ông lão đó, quay đầu lại nhìn, đã chẳng thấy ông lão đó đâu. Chàng đột nhiên cảm thấy tràn ngập lòng tin, nếu cô nương cũng có tình bền chặt hơn vàng giống như chàng, chuyện đó đâu thành vấn đề, tình ý của cô nương nhà chàng đối với chàng, trước nay chàng chưa từng hoài nghi.

Chàng cứ đi mãi về phía đông, chàng rất nhớ nàng.

Chàng không tuỵêt vọng, nhưng chàng cũng biết mệt mỏi. Hôm đó, chàng định vượt qua một ngọn núi lớn, vào trong núi rồi mới biết nơi này vô cùng nguy hiểm. Nước uống đã cạn, chàng khát khô cả cổ. Trời đột nhiên đổ mưa, chàng bật cười ha hả, ông trời đúng là đối đãi chàng không tệ, cô nương, chắc nàng cũng biết phải không?

Quần áo ướt sũng nước mưa, bùn đất trơn trượt khiến chàng lăn xuống dốc núi. Toàn thân đầy bùn đất, chàng gắng sức bò lên trên, biết mình không bị thương, nhưng chàng vẫn cảm thấy rất mệt. Chàng dựa vào một thân cây, ngủ thϊếp đi. Trong cơn mơ màng, chàng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.

Chàng đã đi rất lâu? Đã trải qua những điều gì?

Chàng không thấy rõ, chỉ cảm thấy rất mệt, rất mệt, nhưng trong đầu lúc nào cũng nhớ tới cô nương của chàng. “Cô nương, ta gầy đi rất nhiều rồi, nàng có đau lòng không? Chắc chắn nàng sẽ rất đau lòng, chớ như vậy, nếu không ta cũng đau lòng đó.”

Chàng nhớ nàng, rất nhớ. Chàng chìm vào giấc ngủ say, nhưng miệng vẫn không ngớt gọi tên nàng: “Tiểu Bồi!”

Chàng không tuyệt vọng, trong tim chàng có nàng, sao có thể tuyệt vọng được đây?

Chàng đã ngủ rất say.

Sau khi trùng phùng, Tô Tiểu Bồi hỏi chàng: “Chàng có phải chịu khổ không?”

Chàng ngẫm nghĩ, chịu khổ sao? Chàng không khổ, chỉ là cứ đi mãi về phía đông thôi, nào có gì khổ chứ? Nàng vẫn luôn ở bên chàng, có điều bản thân nàng không biết mà thôi. Nàng ở trong tim chàng, chưa từng rời xa, nàng ở bên chàng, sao chàng có thể chịu khổ được đây? Chàng không hề khổ chút nào!

Nếu có một người yêu thương như vậy, đáng để bạn cứ mãi đi về phía đông, bạn làm sao mà thấy khổ được chứ?

Tình bền chặt hơn vàng, dây tơ hồng không đứt. Chàng rất vui!

Nàng vẫn luôn ở bên chàng, mãi mãi không rời…