Một học sinh như Khúc Chính Phàm cũng không thể bị ràng buộc bởi nội quy và quy định của trường học, duy chỉ có ở trước mặt Tần Diên lại biểu hiện ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, đây không phải là yêu thì là cái gì?
Mười lăm mười sáu tuổi, nảy sinh tình yêu trai gái thực sự là chuyện bình thường.
Lục Thời Hoan cũng đến từ tuổi của bọn họ, so với các giáo viên chủ nhiệm có thâm niên hơn ở các lớp khác, đương nhiên càng có thể hiểu được học sinh ở độ tuổi này đang suy nghĩ cái gì.
Cũng có thể thông cảm cho tâm tính phản nghịch của bọn họ.
Chỉ là với tư cách một giáo viên, là giáo viên chủ nhiệm lớp 11 13, Lục Thời Hoan cũng không ủng hộ học sinh yêu sớm.
Nhưng những lời này cô cũng không nói rõ với Khúc Chính Phàm, chỉ nói bóng nói gió cho cậu ta biết, thành tích học tập của Tần Diên rất tốt, ba mẹ Tần Diên cũng kỳ vọng cô ấy rất lớn, cho nên cô ấy đều một lòng một dạ tập trung vào học tập.
Khúc Chính Phàm là một đứa trẻ thông minh, đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Lục Thời Hoan.
Cậu ta chỉ cười một tiếng, và trở lại thái độ thờ ơ trước đây: "Cô giáo yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy học sinh giỏi học tập."
Đúng như Khúc Chính Phàm nói, tuy rằng cậu ta không học vấn không nghề nghiệp, sai lầm nhỏ không dứt, nhưng ở trong lớp chưa từng làm chuyện ảnh hưởng đến việc học tập của các bạn học khác.
Cậu ta vẫn cô đơn một mình, không có bạn bè ở trường, cũng không thích giao tiếp với các bạn cùng lớp.
Chỉ từ điểm này mà xem, Khúc Chính Phàm còn chưa xấu đến tận gốc, là có thể cứu.
Lục Thời Hoan: "Nghe ý tứ của cậu, hình như rất không coi trọng học sinh giỏi vậy. ”
Nhất là câu nói vừa rồi của Khúc Chính Phàm, trong từng dòng chữ đều lộ ra vẻ trào phúng, nghe đến chói tai.
"Không dám không dám, bọn họ đều là trụ cột của tương lai nước nhà, làm sao tôi dám coi thường bọn họ chứ.”
Vẫn giọng điệu châm chọc như cũ, nghe vậy Lục Thời Hoan nhíu mày: "Khúc Chính Phàm, cậu nói như vậy, đến chỗ ba mẹ cậu ở đâu?”
Ban đầu, Lục Thời Hoan không muốn nhắc tới chuyện của ba mẹ cậu ta, bởi vì chuyện này không khác gì vạch trần vết sẹo của Khúc Chính Phàm.
Nhưng Khúc Chính Phàm vẫn hoàn toàn là một bộ dáng hận đời, thành công châm ngòi lửa trong lòng Lục Thời Hoan.
Cô cũng không cùng cậu ta khua môi múa mép nữa, thừa dịp Khúc Chính Phàm ngây người, hạ thấp âm thanh tiếp tục nói: "Tôi hiểu nỗi đau đớn khổ sở mất đi ba mẹ của cậu, nhưng sự việc đã qua 5 năm rồi.”
"Năm năm qua cậu bỏ bê học tập, lãng phí thời gian ở trường, cậu cho rằng cậu đây là đang chà đạp ai vậy?”
"Cậu đang chà đạp chính cậu, ba mẹ cậu đã dùng tính mạng để gánh vác trọng trách tiến lên đổi lấy những năm tháng tốt đẹp!”
"Chính mình trốn tránh hiện thực, không chịu mạnh mẽ phấn đấu vươn lên, ngược lại cũng không chịu nhìn những người khắc khổ tiến lên, cậu lấy đâu ra sức mỉa mai người khác?”
Lục Thời Hoan thật sự bị tức giận, nói nhiều hơn một chút, giọng điệu cũng nặng hơn một chút, nhưng từng câu từng chữ phát ra từ tận đáy lòng, cô muốn mắng cho Khúc Chính Phàm tỉnh lại.
Rõ ràng, lời nói của cô vẫn có một số tác dụng đối với cậu ta.
Ít nhất Khúc Chính Phàm nhìn về phía đôi mắt của cô, có tình cảm dao động: "Khắc khổ tiến lên, tức giận phấn đấu có thể làm cho người ta sống thật tốt sao?”
"Cho tới bây giờ tôi không muốn làm anh hùng, tôi chỉ cần ba mẹ tôi sống thật tốt, tôi chỉ muốn giống như con nhà người khác, có ba mẹ đi cùng!”
Nói đến câu cuối cùng, Khúc Chính Phàm gần như là hét lên.
Decibel đặc biệt lớn, khiến mấy giáo viên khác trong phòng làm việc đưa mắt nhìn về phía cậu ta và Lục Thời Hoan.
Ba mẹ Khúc Chính Phàm là chiến sĩ, anh hùng, trụ cột của đất nước.
Chính là người tốt như vậy, tuổi còn trẻ đã cùng nhau hy sinh.
Thân là con trai của bọn họ, Khúc Chính Phàm đã được an ủi bởi vô số người, nghe qua vô số người ca ngợi công đức của ba mẹ cậu ta ở trước mặt cậu ta.
Nhưng lúc đó cậu ta chỉ là một đứa nhỏ mới mười tuổi, căn bản không hiểu trách nhiệm đại nghĩa là gì, cậu ta chỉ biết cậu ta không có ba mẹ, cậu ta chỉ biết người ưu tú như ba mẹ, cũng không được ông trời chiếu cố.
Vì vậy, tại sao cậu ta phải học tập chăm chỉ?
Tại sao còn phải khắc khổ tiến lên, đi làm một người đặc biệt ưu tú trong mắt người khác?
Năm năm sau đó, Khúc Chính Phàm đã không gượng dậy nổi, hoàn toàn suy sụp tinh thần.
Ngay cả người trong nhà cũng cảm thấy cậu ta là không thể chữa trị, cái người giáo viên chủ nhiệm mới tới này, chẳng lẽ đầu óc mới có não?
Khúc Chính Phàm châm chọc kéo khóe môi, tầm mắt dời khỏi người Lục Thời Hoan, cậu ta hạ thấp mi mắt, che giấu ửng đỏ và hơi nước trong hốc mắt mình.
Lục Thời Hoan bị lời nói của cậu ta làm cho chấn động, trong lòng kịch liệt trầm xuống, cảm xúc lẫn lộn.
Một lúc lâu sau, cô mới đi lên phía trước, giơ tay sờ sờ mái tóc ngắn lộn xộn của thiếu niên, động tác vô cùng nhẹ nhàng, thanh âm cũng vậy.
"Khắc khổ tiến lên không nhất định có thể làm cho người ta sống thật tốt, nhưng nó lại có thể làm cho người ta sống tốt khi họ còn sống.”
"Cho nên Khúc Chính Phàm, cậu cũng phải phấn chấn và trân trọng khoảnh khắc hiện tại.”
"Có thể bây giờ cậu ở cái tuổi này, còn không cách nào hiểu được cái gì là gia quốc đại nghĩa, nhưng một ngày nào đó ở tương lai, trong một khoảnh khắc nào đó, cậu nhất định sẽ hiểu được.”
"Cô giáo hy vọng đến lúc đó, cậu sẽ không vì hành động hôm nay của mình mà cảm thấy hối hận.”
Khúc Chính Phàm ngây ngẩn cả người, cảm giác chua xót ở chóp mũi càng ngày càng nồng đậm, sương mù vừa mới đè xuống trong mắt lại bốc lên, hốc mắt cậu ta ấm áp, không ngăn được nước mắt, cậu ta siết chặt nắm đấm rủ xuống bên cạnh chân.
Liều mạng, cũng muốn đem nước mắt nghẹn trở về.