Cũng là một tia chóp kia, ánh sáng trong nháy mắt đó để cho Bùi Tử Nghị thấy được khuôn mặt của cô gái trong lòng, gương mặt hoàn toàn khác với cô bé trong ký ức của anh ta khi còn bé.
Hóa ra cô lại xinh đẹp như vậy, lông mi dài, ánh mắt sâu, môi mi, mỗi một dạng hợp lại một chổ, lai trở nên xinh đẹp như vậy.
Bùi Tử Nghị nhìn đến u mê, không tự chủ vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, Tiểu An lại ngoan ngoan cho anh ta đυ.ng chạm, toàn bộ giống như tự nhiên như vậy, giống như là cần phải để cho anh ta đυ.ng chạm.
"Tiểu An, em có biết không?Anh yêu em..." Anh ta nói ra, cho dù có khả năng cô không hiểu, anh vẫn kìm lòng không được mà nói ra.
Đã bao nhiêu năm, tình cảm từ lần đầu tiên gặp mặt đã có tình cảm như vậy, không ngừng tích lũy lên men, không ngừng nở nụ cười tươi tắn bên cô, mỗi một cái nét mặt đáng yêu, từ đấy trầm luân mà không thể nào thoát được.
Trong ánh mắt đơn thuần của Tiểu An làm người ta khó có thể phân biệt được cảm xúc, cô giống như cao hứng, lại giông như không có phản ứng, đây chính là điều làm anh ta nản lòng, đúng vào đêm nay, giờ khác này, anh thật sự nhịn không được rồi.
"Nghị Nghị..."
Bùi Tử Nghị nhẹ nhàng hôn môi Kỹ Xão An, khinh nhẹ một tiếng, giống như dẫn một luồng điện mạnh mẽ, thoáng qua toàn thân Bùi Tử Nghị, gây ra phản ứng kịch liệt càng sâu sắc.
Mà Tiểu An chỉ trừng to mắt, không tin được Nghị Nghị lại thân mật với cô.
Này... Có phải cùng một dạng giống như baba và mama thân mật hay không? Nghị Nghị hôn cô nha! Rất ngứa nha! Đúng là có cảm giác thật kỳ quái.
Nghị Nghị là baba, vậy cô liền là mẹ, cho nên Nghi Nghị hôn cô... Là như thế này sao? "Nghị Nghị..."
Hô hấp Bùi Tử Nghị trở nên nặng nề, hai tay ôm cô chặt hơn, càng dừng lực, cơ hồ hận không thể đem cô khóa chặt vào trong thân thể mình.
Tiểu An đều đã cảm giác được, cô cảm giác được Bùi Tử Nghị khác với trước kia, khuôn mặt này cung với khuôn mặt mới trước đây của Nghị Nghị khác nhau.
Cô không biết Bùi Tử Nghị đã là người đàn ôn thành thục, cô lại càng không biết tình yêu cuồng nhiệt tận sâu trong lòng của Bùi Tử Nghị.
"Tiểu An, anh yêu em..." Một lần nữa anh ta lại hôn lên, bây giờ không lướt qua, anh ta hôn thâm sâu, sau cùng tiến quân thần tốc, thâm dò trong miệng cô, cảm thấy sự ngọt ngào của cô, đương nhiên cũng cảm nhận được mùi kem nhàn nhàn.
Tiểu An trừng mắt, không biết nên phản ứng gì?
Nghị Nghị hôn cô nha, cô nên làm cái gì bây giờ?
Cảm giác giống như không sai, anh ta cường thế hôn, Tiểu An có phần kinh hoảng, nhưng đối mặt với anh ta, cô rất nhanh tỉnh táo, thậm chí lúc anh ta bắt đầu hôn cô, cô không tự chủ được giật giật đầu lưỡi.
Động tác cô lần này gần như chủ động để cho Bùi Tử Nghị điên cuồng hơn, anh ta bắt đầu nhẹ ngàng đem Tiểu An mang đi, hôn môi cô, yêu thương cô.
Tiểu An có phần sợ hãi, đúng là cô không có ngăn cản anh ta, trên thực tế, Bùi Tử Nghị đã để cho cô ngây người như vậy, không biết phản ứng như thế nào.
Nghị Nghị đều không nói lời nào, chỉ là vẫn hôn cô, thậm chí vài lần lần mò cô, tuy nhiên cực kỳ thoải mái, cứ như Nghị Nghị kỳ quái như vậy thật tốt.
Môi Bùi Tử Nghị bắt đầu hôn lên cổ cô, đôi má, nhưng ta vẫn tùy ý vuốt ve, từ eo đi tới mông, mang theo một loại cảm xúc gãi ngứa, để cho Tiểu An cảm thấy thân thể nóng lên.
Thật kỳ quái nha! Thật sự rất kỳ quái, baba cùng mẹ sẽ như vậy sao? Đúng là kỳ thật... Thật thoãi mái nha.
"Tiểu An...Tiểu An..."
"Nghị Nghị..." Cô nhẹ nhàng lên tiếng mang theo tiếng thở dốc, mang theo trong tiếng nói. Đêm nay quá điên cuồng, tiếp xúc như vậy, chính Tiểu An không hề nghĩ ngợi nhiều.
Bùi Tử Nghị đã không thể thu tay lại, anh chỉ có thể theo phản ứng thành thục của bản thân mình tiếp tục kéo dài, tiếp tục yêu cô.
"Oanh--"
Sét lại đánh ngoài cửa sổ, tia chóp lần này lại chiếu sáng vào bên rong, Bùi Tử Nghị dừng tay, anh ta thở hồng hộc, chống đỡ đứng dậy, nhìn thân thể cô gái phía dưới.
Tiểu An...
Tiểu An cũng thở hổn hến, toàn thân dường như hơi phát run, ánh mắt cô cực kỳ mê ly, cực kỳ vô tội, giống như chịu được sự kinh sợ rất lớn.
Đáng chết! Anh ta làm sao có thể làm chuyện như vậy với cô? Đáng chết! Thật sự đáng chết!
Bùi Tử Nghị lui ra một bên, không dám tin bản thân mình lại làm ra chuyện như vậy, Tiểu An đơn độc thanh khiết như vậy, đáng yêu như vậy! Anh ta thật sự là đáng chết!
Anh ta đau khổ đánh bản thân mình một quyền, nổi giân gầm lên một tiếng, "A--"
Phản ứng như vậy làm đe dọa đến Tiểu An, cả người tay chân luống cuống, không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng ngồi nhìn Bùi Tử Nghị.
Bùi Tử Nghị đứng lên, cái gì cũng không nói liền đi ra ngoài phòng Kỹ Xão An, Tiểu An bỉu môi, cuối cùng cô cũng nhảy xuống giường cùng ra ngoài.
Nghị Nghị giống như đang tức giận...
Đi đến phòng khách, thấy Bùi Tử Nghị cong chân ngồi trên cửa sổ uống rượi, Tiểu An cũng không từ bỏ, cả người đứng vặn ngón tay bên cạnh, không biết nên làm cái gì bây giờ?
Làm sao bây giờ? Nghị Nghị nổi nóng...
Bùi Tử Nghị nhìn cô một cái, bình tĩnh rất nhiều, "Tiểu An, em đi ngủ trước đi!"
"Không nên tức giân..."
"Anh giận bản thân anh, không phải giận em, đi ngủ đi!" Anh ta giữ khoảng cách với cô, bức bản thân mình không cho phép gần gũi cô chút nào, sợ nghe thấy mùi hương trên người cô, vừa nhìn thất khuôn mặt tươi cười , anh ta lại lần thứ hai không khống chế được.
Tiểu An ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa, không có trở về phòng ngủ.
Một đêm đó, bọn họ cứ như hai người bạn giúp đỡ lẫn nhau, mãi đến khi Tiểu An ngủ trên ghế sofa, anh ta mới ôm cô trở về phòng.
Bùi Tử Nghị nghĩ muốn, chuyện như vậy không thể phát sinh thêm một lần nữa, anh ta không thể không khống chế mình như vậy được, thương tổn đến Tiểu An thì làm sao bây giờ? Nếu thương tổn đến Tiểu An, tuyệt đối anh ta sẽ không tha thứ bản thân mình.
Có lẽ Jayson nói không có sai, đem Tiểu An mang theo bên người sớm muộn gì cũng sẽ không khống chế được, có lẽ anh ta nên dời đi sự chú ý của bản thân mình, không cần chú ý đến Tiểu An như vậy, có lẽ anh ta nên tiếp nhận Đại Nị, có lẽ...
"Tiểu Nghị, ba có chuyện muốn nói với con."
"Có chuyền gì? Ba."
"Gần đây con có vẽ thường cùng với Tiểu An ở chung một chổ đúng không?
"Đúng vậy! COn thật sự thích Tiểu An!"
"Có phải con sợ nhà họ Kỹ không giúp nhà họ Bùi chúng ta việc kinh doanh, mới miễn cưỡng bản thân mình cùng Tiểu An cũng nhau vui chơi đúng không?"
"Ba, ba có thể đi viết kịch bản được rồi! Thực phấn chấn. Ảo tưởng, mới không phải, con thật sự cực kỳ thích Tiểu An, nói không chừng về sao Tiểu An có thể làm con dâu của ba."
"Tiểu Nghị, cô gái như Tiểu An thật sự thích hợp với con sao?"
"Bất kể cô ta có thích hợp hay không, con liền thích."
"Tốt, đã nói thích, cô ta có hiểu thích là như thế nào không? Cô ta có biết con thích cô ta không? Trái lại, tâm trí cô ta như vậy có thể đi thích một người sao?"
"Điều này quan trọng sao?"
"Tiểu Nghị, con đã học Đại Học, con cũng phải vì tương lai của bản thân mình suy nghĩ cẩn thận, Tiểu An là cô gái cực kỳ ngoan, nhưng đời này cô ta không có khả năng trở thành người bình thường, trở thành một người bầu bạn bình thường."
"Đó không quan trọng, chỉ cần con thích cô ta là được rồi."
Việc đó không quan trọng, việc đó chẳng quan trọng, việc đó không quan trọng...
Anh ta đã từng nghĩ như vậy--anh ta thích Tiểu An là được rồi, Tiểu An hiểu hay không cái gì gọi là thích, điều này không quan trọng, nhưng mà hiện tại, anh ta đã không nghĩ như vậy rồi!
Anh ta không thể yêu cầu xa vời Tiểu An biết được cảm tình của anh, thậm chí cũng không thể phát tiết tình cảm của bản thân mình, đơn giản anh ta sợ làm cô bị thương.
Tiểu An yếu ớt như vậy, nhỏ nhắn như vậy, không cho phép chịu bất cứ tổn thương nào, không cho người khác gây cho anh ta áp lực cùng cô ta, mà là anh ta yêu cầu đối với bản thân mình.
Sau ngày đó, Bùi Tử Nghị không còn một tấc cũng không rời đi theo cô như vậy, chỉ sợ còn môt chổ như vậy, lại tái diễn cảnh tượng như đêm đó.
Tiểu An lại bắt đầu những ngày ở nhà cực kỳ buồn chán, nhưng mà không dám chạy loạn, lạ nước lạ cái, không biết ai có thể dẫn theo cô?
Nghị Nghị, rất bận... Mấy ngày nay đều không thấy anh ta, nghĩ rất muốn Nghị Nghị!
Nghị Nghị lại vẫn đang tức giận sao?
Tiểu An ngồi trước Tv xem phim hoạt hình, cô ta nghe không hiểu tiếng anh, lại nhìn xem hình ảnh, có thể đại khái hiểu được chút ý, sau đó bật cười.
Nhưng mà không cười được vài tiếng, nụ cười lại biến mất, cô nhìn ra hướng cửa, thật hy vọng nhìn thấy Bùi Tử Nghị trở về, thấy anh ta mang theo một túi kem, hai người sẽ cũng nhau chia sẽ.
Nhưng mà, không có...
Đột nhiên, ngoài cửa truyên âm thân tiếng mở khóa, Tiểu An thật cao hứng, nhảy dựng lên, chạy ra hương cửa, cửa vừa mở ra, là có thể thấy Bùi Tử Nghị, "Nghị Nghị..."
Trên mặt Bùi Tử Nghị lộ ra nụ cười, nhưng lại lập tức che đi, dường như mới vừa làm chuyện xấu nên cảm thấy bối rối. Làm chuyện xấu...
Không sai, hiện tại anh ta lại làm chuyện xấu-- trong lòng yêu thích cô bé này, đêm này lại tiếp nhận Đại Nị, cùng cô đi hẹn hò.
Ăn bửa tối, xem phim, tản bộ, dọc đường đi nghe cách Đại Ni nói năn tao nhã, nhìn cô ta dáng vẽ tự nhiên, trong lòng lại cảm giác nhàm chán cực kỳ, quả nhiên không thèm nói nhiều đến nữa câu.
Đại Ni là cô gái xinh đẹp, nhưng mà không lọt nổi vào mắt xanh của anh ta, anh ta không tự giác lấy Đại ni so với Tiểu An ai khá hơn, Tiểu An không một dạng thắng, nhưng mà anh ta lại yêu thích Tiểu An hơn, "Sao vẫn còn chưa đi ngủ?"
"Đợi Nghị Nghị..."
"Bảo em đi ngủ đúng giờ, lại vẫn xem phim hoạt hình đến trễ như vậy, như vậy không ngoan nha."
"Thực xin lỗi..."
"Nhanh đi ngủ..."
Lúc này, tiếng chuông cửa truyền đến phía sau, Bùi Tử Nghị có phần kinh ngạc, ánh mắt Tiểu An cũng tò mò nhìn.
Bùi Tử Nghị mở cửa, ngoài cửa chính là Đại Ni! Anh ta có phần kinh ngạc,không biết làm sao, hiện tại trước mặt Tiểu An, mặc kệ Tiểu An có hiểu hay không, anh ta đều theo bản năng có phần hoảng hốt.
Mà Tiểu An đương nhiên cũng nhìn thấy cô nữ sinh xinh đẹp kia, trên tay cô cầm một cái áo khoác, đứng ở ngoài cửa, thật đẹp...
Đến nổi Đại Ni, lại thấy Kỹ Xảo An đứng phía sau Bùi Tử Nghi, trên mặt ban đầu tươi cười liền cứng ngắc, thực không thể tin được nhìn thấy bạn tốt trong miệng Bùi Tử Nghị, đã vậy còn trễ thế này vẫn còn xuất hiện ở trong nhà Bùi Tử Nghị.
Quay nhiên, cái cô gái này tuyệt đối không phải là bạn tốt của Bùi Tử Nghị, mà con nghe nói, đầu óc của cô không được bình thường..."Tử Nghị, cảm ơn áo khoác của anh, em đem áo khoác trả cho anh."
Cau mày, vừa rồi cô gái này nói lạnh, anh ta chỉ có ý tốt cởϊ áσ khoác của mình cho cô, hơi chút phong độ, anh ta nói cô có thể không cần đưa lại, có thể đến trường học đưa lại cũng được.
Trên thực tế, cho cô ta chạm vào y phục, đại khái anh ta cũng không muốn mặc lại.
Hiện tai mới sau hẹn hò khoảng một tiếng mà cô đã đưa tới như vậy, chứng tỏ cô căn bản theo dõi anh ta, thậm chí trả áo trước mặt anh ta lúc Tiểu An đang đứng trước mặt: Tiểu An nếu không hiểu ý nghĩa trong này, căn bản anh ta là có lý do hoài nghi ý cô vừa nói, cô còn có mưu đồ khác.
Trên thực tế, Bùi Tử Nghị đã đoán đúng rồi, chỉ là trong phòng còn có cô gái khác đều này không có trong phạm vi dự liệu của Đại Ni--Cô vốn tính theo dõi anh ta, đem áo khoác trả lại cho anh ta, sau đó hợp lẽ ngủ lại qua đêm.
Hiện tại không được!
Cô gái này, cái Tiểu An ngu ngốc này, cô nhớ kỹ. "Em đi về trước đây. Gặp lại."
Đóng cửa, tay Bùi Tử Nghị cầm áo khoác, rõ ràng không làm chuyện gì xấu, lại cảm thấy có phần áy náy, nhìn Tiểu An, cô vẫn như cũ trên mặt không phát sinh chuyện gì. "Đại Ni, em biết."
"Cô ta thật đẹp..."
"Em càng xinh đẹp hơn."
Sau đó, cứ như vậy Tiểu A không biết nói gì nữa rồi.
Tử Nghị nhìn cô: Trong lòng thở dài một hơi, thở dài thật mạnh. "Tiểu An, tuy biết em không hiếu, nhưng mà nếu em nguyện ý hỏi anh cô gái kia là ai? Vì sao đi theo anh? Anh sẽ rất vui vẽ."
"Nghị Nghị..."Tiểu An không hiểu, thật sự không hiểu, cái này thật khó, cái này so với bản thân mình học mặc quần áo, ăn cơm, tắm rửa vẫn còn khó hơn ngàn vạn lần.
Trên thực tế, Tiểu An không biết trên vấn đề tình cảm này, đến cả người bình thường cũng không có biện pháp hiểu biết, chỉ là Tiểu An có cảm giác mũi mình hơi ê ẩm, cổ họng chát chát. Trong lòng khổ sở, cô có một loại cảm giác cực kỳ xa lạ trầm trọng chiếm cứ trong lòng, thật là khó chịu.
Thật là khó chịu...