Kế Hoạch Câu Dẫn Vai Ác

Quyển 1-Chương 7: Ở chung

“Uy, tỉnh tỉnh.” Cố Diệc Linh ghét bỏ nhíu mày, nhấc chân đá đá hắn, “Muốn chết đến nơi khác chết đi, đừng chết ở cửa nhà ta.”

Thẩm Quân Lăng vẫn không có phản ứng, vẫn như cũ nằm ở kia.

Cố Diệc Linh bất đắc dĩ thở dài, không chút nào ôn nhu đem hắn khiêng trên vai, 190 cao lớn nam nhân đè cậu thiếu chút nữa té lăn trên đất, cậu gian nan đứng dậy, thất tha thất thểu đem Thẩm Quân Lăng kéo vào trong phòng của mình.

Đem Thẩm Quân Lăng ném đến trên giường, Cố Diệc Linh thở phì phò, nhận mệnh đi tìm kiếm hòm thuốc xử lý miệng vết thương cho hắn.

Cậu một bên có chút giận dỗi đem nước thuốc đồ ở hắn miệng vết thương thượng, một bên đem tinh thần lực truyền vào cơ thể của hắn làm miệng vết thương nhanh khép lại, không bao lâu, trên mặt Thẩm Quân Lăng liền có huyết sắc, suy yếu mở mắt.

“Không cần ...cần.. đi bệnh viện....” Hắn mở miệng lời nói đầu tiên chính là câu này. Cố Diệc Linh tức giận trừng hắn một cái, “Biết, anh cho rằng tôi thiểu năng trí tuệ à, mà không biết anh làm công việc gì.”

Thẩm Quân Lăng lúc này trừ bỏ là nhân viên công tác sòng bạc, còn là đại ca hắc bang không lớn không nhỏ nào đó trong thành thị. Giống bọn họ ở vào thời kỳ phát triển bang phái muốn sinh tồn là khó khăn nhất, có địa bàn muốn tranh , có hàng hóa muốn cướp, muốn đánh hảo quan hệ vố bạch đạo, mặt trên bang phái phải hảo hảo hầu hạ, phía dưới lại luôn muốn thay thế, thường xuyên phát sinh hỗn chiến, ngay cả bên trong bang phái của chính mình , cũng luôn là không yên tâm.

Lúc này Thẩm Quân Lăng chính là trúng kế của một lãnh đạo khác trong bang, bị đuổi gϊếŧ đến tận đây. Thật vất vả trốn về nhà, lại không nghĩ té xỉu ở trước nhà Cố Diệc Linh. Nếu Cố Diệc Linh không cứu hắn, hắn phỏng chừng cũng bị mất máu mà chết.

“Cậu biết tôi là làm gì?” Hắn hỏi.

Cố Diệc Linh cũng không quay đầu lại, xử lý miệng vết thương, “Ân.”

Thẩm Quân Lăng châm chọc cười, “Vậy cậu có phải hay không thực xem thường tôi?”

Sở Nguyệt Hân sau khi biết mình hỗn trong hắc đạo, tuy rằng mặt ngoài là một bộ dáng lo lắng hắn an toàn, nhưng trong mắt lại cất giấu đầy khinh thường; thiếu niên là như thế hoàn mỹ, như là tháp cao bễ nghễ cả đời không nhiễm thế tục tiểu vương tử, quang hoàn lóa mắt làm người tự biết xấu hổ. Hắn nhất định xem thường mình đi? Xem thường mình làm nghề nghiệp dơ bẩn này!

Chính là trừ bỏ dấn thân vào hắc đạo, hắn còn có thể làm cái gì đâu? Hắn chỉ một người không bằng cấp, không bối cảnh, hắn vô dụng như vậy, có thể làm cái gì đâu!

Cố Diệc Linh xử lý tốt miệng vết thương, thu thập hòm thuốc, đứng lên, nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, từ trước tới giờ tôi chưa từng có xem thường anh.” Dừng một chút lại nói, “Mặc kệ anh làm cái gì, chỉ cần anh cảm thấy là đúng, kia không có người có tư cách xem thường anh, chính anh cũng là. Anh rất lợi hại, chỉ là bất hạnh sinh ở một cái gia đình không tốt , nhưng là tôi tin tưởng anh, một ngày nào đó sẽ đứng ở độ cao người khác khó có thể với tới.”

Thẩm Quân Lăng ngốc ngốc nhìn thiếu niên, tưởng từ trên mặt hắn tìm ra một chút ít giả dối, lại phát hiện tất cả đều là phí công.

Thiếu niên là thật sự tin tưởng chính mình có thể có đạt được thành tựu.

“Cậu thích tôi phải không?” Hắn hỏi, nhưng là trong lòng đã có đáp án.

Cố Diệc Linh sửng sốt, ngay sau đó quay đầu đi, như có hai đám mây đỏ ửng lướt qua cậu trắng nõn gương mặt, cậu nhanh chóng nói: “Buổi tối hôm nay anh liền ngủ trên giường của tôi đi, nghỉ ngơi cho tốt. Tôi đi phòng khách ngủ.” Sau đó liền đi ra phòng.

Thẩm Quân Lăng thấp giọng cười, chưa bao giờ cảm thấy sung sướиɠ giống hiện tại.

Hắn vì cái gì trước kia không có phát hiện, thiếu niên như vậy đáng yêu, giống một con ngạo kiều mèo con, vươn móng vuốt đem chính mình tâm cào ngứa, rồi lại sống chết không chịu thừa nhận chính mình tâm ý. Hắn cảm thấy, chính mình cũng có chút thích thiếu niên.

【233: Thẩm Quân Lăng độ hảo cảm +10, tổng: 60. 】

Nghe được 233 nhắc nhở , Cố Diệc Linh nguyên bản bởi vì bị quấy rầy ngủ mà sinh khí, hiện tại nguôi giận không ít.

Cậu nhắm mắt lại, nặng nề đã ngủ.

Thẩm Quân Lăng vết thương bởi vì Cố Diệc Linh phát ra tinh thần lực vì hắn trị liệu , thực nhanh đã hồi phục. Ngày thứ ba, Cố Diệc Linh liền đuổi hắn đi, Thẩm Quân Lăng mặt dày mày dạn muốn lưu lại, Cố Diệc Linh không có biện pháp đối với hắn, cậu tổng không thể cầm cây chổi đánh đuổi hắn ra đi , đành phải để hắn lưu lại.

Này lưu chính là lưu hơn một tháng, nhưng Thẩm Quân Lăng là một người bận rộn, trong bang phái xảy ra việc này, hắn tự nhiên muốn vội vàng đi xử lý, thường xuyên dăm ba bữa đều không trở lại một lần. Mà Cố Diệc Linh cũng muốn đi học, hai người tại hơn một tháng này số lần gặp mặt đều đếm được trên đầu ngón tay, đây cũng là nguyên nhân mà Cố Diệc Linh sẽ thỏa hiệp làm hắn ở .

Ở trong trường học, Cố Diệc Linh cùng Sở Nguyệt Hân mâu thuẫn càng ngày càng không thể điều hòa.

Sở Nguyệt Hân lại ôm lên Hứa Tư Hiên căn đùi, vốn dĩ Hứa Tư Hiên cùng Cố Diệc Linh cũng giống nhau là nhân vật phong vân trong trường học, tự nhiên sẽ không có người dám khi dễ Sở Nguyệt Hân. Cô ta ở trong trường học lại kiêu ngạo rất nhiều, thậm chí còn mang theo mấy tên côn đồ ở cổng trường vây đổ những cái đó nữ sinh đã từng khi dễ nàng, có Hứa Tư Hiên vì cô chống lưng, nữ sinh chỉ có thể đủ cắn răng hướng trong bụng nuốt.

Cô đối Cố Diệc Linh thái độ cũng kiên cường rất nhiều, trước kia áp lực chán ghét toàn bộ không chút nào giữ lại đều biểu hiện ra ngoài, lệnh người ghê tởm.

Cô ở trước mặt cậu đem Cố gia so sánh với Hứa gia, châm chọc Cố gia cùng Hứa gia là cách biệt một trời một vực. Cố Diệc Linh xem cô giống như là xem một cái nhảy nhót vai hề, bị cô quấy rầy phiền, liền hồi cô một câu: “Vậy cô cùng Hứa gia có quan hệ gì? Cô là con gái ruột của gia chủ Hứa gia ?” Tức giận đến mức cô nói không ra lời.

Mẹ Cố cùng Lục Côn Bằng cũng biết bọn họ hai quyết liệt. Mẹ Cố chưa bao giờ quản con trai việc riêng, nàng tin tưởng con trai đều có chính mình lý do, mà Lục Côn Bằng từ Sở Nguyệt Hân kia biết được ngọn nguồn sự tình, tức giận đến chửi ầm lên Sở Nguyệt Hân, tự nhiên không dám ở nhà nhắc tới chuyện này.

Hôm nay cuối tuần, Thẩm Quân Lăng lại không ở trong nhà, Cố Diệc Linh ở nhà nhàm chán chơi máy tính.

Này hơn một tháng, cậu đối Thẩm Quân Lăng quá lạnh nhạt , nhưng là độ hảo cảm lại tăng lên mười mấy, đều mau đến 80. Cố Diệc Linh đối với tình huống hiện tại này thực vừa lòng, nguyên chủ chết như vậy bi thảm, tự nhiên muốn ngược Thẩm Quân Lăng cũng đủ nhiều, cậu mới có thể suy xét đáp ứng hắn, bằng không cậu không bỏ qua được trong lòng bực tức kia .

Cậu tuy rằng lạnh nhạt, nhưng lại không thật sự vô tình. Cậu biết đây là thế giới giả thuyết, hết thảy tất cả bất quá đều chỉ là số liệu thôi. Nhưng là ở trong những nhiệm vụ phía trước, cậu cũng không phải không có cùng người thiệt tình đối với cậu ở bên nhau quá một đời, có khi là bởi vì nhiệm vụ, có khi chỉ là bởi vì chính mình đơn thuần muốn làm như vậy, cho dù cậu cũng không có động tâm, cho dù rời đi sẽ có chút thương tâm, nhưng cậu vẫn là không đành lòng cự tuyệt, bởi vì Cố Diệc Linh biết, đối với bọn họ tới nói, thế giới giả thuyết cả đời, chính là bọn họ toàn bộ.

Cho nên, ở thế giới này còn lại sinh mệnh, nếu Thẩm Quân Lăng thiệt tình thích cậu, cậu cũng sẽ dùng thiên trường địa cửu đáp ứng hắn cảm tình.

Đang ở suy nghĩ thì Thẩm Quân Lăng đã trở lại. Hắn trộm làm Cố Diệc Linh gia chìa khóa, liền môn đều không có gõ liền vào được, hoàn toàn không đem chính mình trở thành người ngoài.

----------------