Lâm Uyển đầu tiên là nhắn tin cho Huyên Huyên để báo bình an, may là Huyên Huyên chưa trả phòng, cô nhanh chóng mặc áo choàng tắm và chạy về phòng.
"Tối qua cậu đi đâu vậy?" Huyên Huyên thấy dáng vẻ của cô thì tò mò hỏi.
Lâm Uyển không dám nói mình đi làm phòng rồi bị người ra nhầm thành gái mại da^ʍ còn khẩu giao cho người ta, rồi cả chuyện dâʍ đãиɠ nhắn tin cho người ta nên nói dối ở thang máy gặp một anh đẹp trai nên phát triển thành tình một đêm.
Phía dưới có chút sưng đỏ, không biết là bị chơi quá lâu hay vì bên trong còn côn ŧᏂịŧ giả, nghĩ đến tin nhắn của người đàn ông kia, Lâm Uyển cũng không dám rửa đi, cô lấy cớ với Huyên Huyên rồi thay quần áo sạch sẽ ra khỏi cửa.
Địa chỉ người đàn ông đưa cho là tòa nhà trụ sở tập đoàn Mĩ Địa ở thành phố H cao mấy chục tầng ở ngay bên cạnh khách sạn, Lâm Uyển đi đường rất chậm, trong tiểu huyệt đang bị cắm nên không tiện hành động, không biết hôm qua người đàn ông bắn mấy lần, cô có thể cảm nhận được bên trong tiểu huyệt đầy chất lỏng bị côn ŧᏂịŧ giả chặn lại.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, sau khi báo tên, Lâm Uyển được nhân viên đưa tới thang máy, không ngờ lại là tầng cao nhất, tầng cao nhất không phải là văn phòng của tổng tài sao, Lâm Uyển tự nhủ, người kia đưa Lâm Uyển đến tầng cao nhất xong thì quay về.
Đứng trước cái cửa dày dặn làm bằng gỗ lim được khắc hoa văn, Lâm Uyển thầm cảm thán, chậc chậc, hơi thở của tiền tài và quyền thế chết tiệt, sau đó cẩn thận đẩy cửa bước vào.
Bên trong được lát đá cẩm thạch trơn bóng, nói là văn phòng, nhưng thật ra cả tầng này đều là của tổng tài.
Lâm Uyển ngẩng dầu, đập vào mắt là bức tường lớn bằng thủy tinh, khung cảnh bên ngoài chính là khu phố trung tâm của thành phố dưới ánh mặt trời. Mặt trời chiều ngả về tây, màu da cam nhuộm cả thành phố khiến mọi nơi đều toát lên vẻ xinh đẹp, Lâm Uyển thẫn thờ thưởng thức, không ngờ trên đời này lại có cảnh đẹp như vậy. Nhưng cô không biết rằng sau này mình sẽ bị đè lên tấm thủy tinh trong suốt này, sau đó vừa ngắm cảnh vừa bị thao.
"Tiểu tao hóa đến rồi sao, mau cởϊ qυầи áo ra rồi tự mình qua đây." Giọng nói quen thuộc vang lên, Lâm Uyển nhìn sang thì thấy một người đàn ông mặc âu phục màu lam đang ngồi ở ghế tổng tài.
Thật đẹp trai, có thêm tây trang và văn phòng làm nền, người đàn ông trước mặt đẹp đến phức phát sáng, chân Lâm Uyển mềm ra bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ánh mắt trần trụi của người đàn ông khiến Lâm Uyển có chút không tự nhiên, cô cởϊ qυầи áo trên người ra, chỉ để lại côn ŧᏂịŧ giả cắm trong tiểu huyệt. Không khí lạnh ập tới kí©ɧ ŧɧí©ɧ làn da cô, trong lòng cô lúc này vừa cảm thấy xấu hổ vừa hưng phấn, Lâm Uyển kẹp chặt côn ŧᏂịŧ giả trong tiểu huyệt, che vυ' lại rồi đi tới cạnh người đàn ông.
Giày da màu cà phê của người đàn ông ở trước mặt, Lâm Uyển ngoan ngoãn quỳ xuống, cơ thể vì hưng phấn nên hơi run rẩy, nếu không có côn ŧᏂịŧ giả thì lúc này dâʍ ŧᏂủy̠ chắc chắn sẽ chảy ra. Nhưng Lâm Uyển có chút bất ngờ vì bản thân lại dâʍ đãиɠ đến vậy.
"Kẹp chặt côn ŧᏂịŧ giả, nếu dám để thứ trong đó chảy ra thì sẽ bị trừng phạt."
A, thật sướиɠ, sướиɠ muốn chết, nghe được lời của người đàn ông, cơ thể của Lâm Uyển như bị đυ.ng trúng điểm G, cả người run rẩy.