Nhật Ký Cô Nàng Nam Châm

Chương 24: Chương 24: Hoàng Tử Nụ Cười (5)

Bình: "Cậu đúng là thông minh!"Ngọc: "Thông với chả minh, nếu không có cái ô ở trong đó thì mình thông minh sao nổi?"

Bình: "Mà chúng đang ở đâu?"

Ngọc: "Hỏi thế thì có bố mình ở nhà cũng không trả lời được. Giờ chắc chúng cao chạy xa bay rồi!"

Trường: "Còn cái ô tô của cậu?"

Ngọc quát: "Cậu không quan tâm hỏi han mình thì thôi mà lại đi hỏi cái ô tô? Mất Rồi! Mai chủ nhật, trường, cậu giúp mình vẽ một cái ô tô có một số bộ phận nho nhỏ là hình trái tim như là gương, cửa và ghế. Còn xa sơn màu trắng, trên xe còn vẽ vô số hình trái tim lớn có nhỏ có. Sau đó cậu nói bên sản xuất ô tô làm ình cái y như thế được không?"

Trường: "Được được! mà cậu rảnh không, mai đi chơi đi!"

Ngọc nói to: "Cái gì? mình vừa mới thoát nạn mà cậu đã mời mình đi chơi kiểu này thì…thì…"

Trường thấy Ngọc có vẻ tức giận, anh nói: "Thì sao"

Ngọc: "Thì mình cứ bị thích ý!"

Trường hú hồn: "Vậy ngày mai tụi này tới đón cậu lúc 8h, ôkê!"

Ngọc: "Ố kê, tạm biệt nha mấy chàng hoàng tử đáng yêu của tôi!"

Nói xong Ngọc cúp máy

Và viết nhật ký: "Trong cuộc đời của mỗi con người, ai ai cũng có một hoàng tử trong lòng. Không phải vì vẻ bề ngoài hào nhoáng mà là cái nhân cách của người đó. Ví dụ đơn giản như mấy anh chàng BOF chẳng hạn, trong lòng mất cô gái ngoài kia thì họ là hoàng tử đẹp trai mắt nao. Còn riêng đối với tôi, họ là người mà cả cuộc đời này tôi sẽ chằng thể nào quên. Tôi yêu họ nhiều lắm, cái yêu dành cho người bạn. Không phải vì vẻ bề ngoài mà vì họ chính là Bạn của tôi. Những người bạn luôn ân cần bên tôi trong suốt thời gian qua. Đối với tôi, định nghĩa "Hoàng Tử" về những chàng trai ấy là chỉ về tính cách. Mai này dù có đi đâu về đâu, tôi vẫn sẽ nhớ những người bạn ấy, những người bạn mà tôi yẹu thưương nhất thế gian này. Nói đến giấc mớ đẻm qua thì tôi đã thấy được một chàng Hoàng Tử khác, và tôi biết đó là Cao Chấn Bảo!"

Thả mình trên cái giường êm ái, Ngọc đang mơ, cô mơ về những người bạn ấy, những người mà cô sẽ trân trọng suốt đời. Trong giấc mơ ấy là những kỷ niệm buồn vui mà cô và hơ đã từng trải qua. Phải nói là tình bạn đó rất đẹp, đẹp tinh khôi như mốt trang giấy trắng. Trên cánh đồng hoa hướng dương ấy, Ngọc và Mấy anh bạn đạ thề rằng cho dù sau này có chuyện gì xảy ra thì họ nguyện sống chết có nhau như cánh đồng hoa hướng dương này, nắm tay nhau cùng hướng về một phía. Ngọc nhắm mẵt mỉm cười khi đang ngủ, miệng khẽ nói: "Trường, Bình và Hào nữa! Mãi mãi bên mình nhé!. Cho dù mai sau mình có lấy chồng thì mình vẫn luôn khẳng định rằng các cậu là quan trọng hơn, bởi lẽ các cậu đã gắn bó với mình từ thưở cha sinh mẹ đẻ còn chồng mình thì sau này mới quen."