Buổi chiều, 5 giờ 20 phút, cô giáo Tạ Uyển Nhiên ở phòng y tế thay quần áo chuẩn bị tan tầm về nhà, mới vừa cởϊ áσ blouse trắng, cửa liền bị người ta đạp phanh.
“Cô ơ, phiền cô xem chỗ trán bị trầy da giúp cậu ấy ——” Giọng nói đột nhiên im bặt, hai nam sinh ngẩn ngơ nhìn cô giáo trước mặt.
Bởi vì tiết trời nóng, Tạ Uyển Nhiên trực tiếp mặc áo blouse trắng bên ngoài bên trong chỉ mặc nội y, cho nên hiện tại trên người cô chỉ có bộ nội y gợi cảm hoàn toàn bại lộ trước mặt người khác.
Chiếc áσ ɭóŧ ren trắng nửa trong suốt bó sát hai bầu vυ' tròn trịa, cúp ngực có hơi nhỏ, ép cho bầu vυ' gần như muốn tràn ra, lớp vải mỏng khó lắm mới che được núʍ ѵú nhòn nhọn hồng hồng, khiến người ta thấy mà không nhịn được muốn xé toang lớp vải để giải phóng cho nó.
Dưới bộ ngực cao ngất là chiếc eo thon một tay có thể ôm hết, bụng nhỏ không chút sẹo thừa, hai bên sườn mơ hồ thấy được tuyến nhân ngư biến mất trong qυầи ɭóŧ, mảnh ren nho nhỏ bọc lấy âʍ ɦộ hơi nhô lên, loáng thoáng như có thể thấy được cảnh sắc tươi đẹp bên trong.
Hai nam sinh không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Tạ Uyển Nhiên bị tiếng nuốt nước bọt làm cho bừng tỉnh, vừa xấu hổ vừa vội vã xoay người nói: “Vào phòng sao không gõ cửa!? Mau đi ra!”
Hôm nay Tạ Uyển Nhiên mặc quần chữ T, cái mông tuyết trắng tròn vểnh giống như quả đào chín mọng, chính giữa có một sợi vải ren xuyên qua hai hai múi đào, che khuất cảnh đẹp bên dưới, nhưng vẫn mơ hồ thấy được hai cánh hoa mũm mĩm lộ ra, hoa huyệt của cô quá đầy đặn, một chiếc dây nịt làm sao che khuất được.
Hai nam sinh vội vàng xin lỗi sau đó chạy nhanh ra ngoài, trong đó một nam sinh trước khi đóng cửa còn không quên liếc nhìn lần cuối, cậu nhỏ của cậu tự chủ kém nên nhanh chóng ngẩng đầu, khiến đũng quần gồ lên.
“Không, không nghĩ tới cô y tế lại mặc bộ đồ nội y gợi cảm như vậy……” Nam sinh bị thương lẩm bẩm nói.
“………” Nam sinh còn lại không nói gì, chỉ sờ mũi.
Tạ Uyển Nhiên vội vội vàng vàng mặc quần áo lên, sau khi xác định đã chỉnh tề mới hờn dỗi nói: “Vào đi!”
Hai nam sinh đỏ mặt mất tự nhiên đi vào trong phòng.
“Sao vậy?” Tạ Uyển Nhiên trấn định mở miệng hỏi.
“Cô ơi, trán cậu ấy bị bóng rổ ném vào trầy da.”
“Ừm, để cô nhìn xem, đến ghế bên này ngồi đi.”
Nam sinh bị thương ngoan ngoãn ngồi xuống trên ghế, Tạ Uyển Nhiên thò lại gần kiểm tra vết thương trên trán cậu ta.
“Không sao, chỉ bị trầy da thôi, tiêu độc rồi bôi chút thuốc là được, hai ngày tới không được để dính nước, mỗi ngày đều phải đến đây thay thuốc.”
Tạ Uyển Nhiên lấy dung dịch ô-xy già và cồn i-ốt bắt đầu tiêu độc cho nam sinh.
Vết thương nhỏ nên rất nhanh đã xử lý xong, Tạ Uyển Nhiên quấn băng gạc cho cậu ta, sau đó lấy ra quyển sổ đăng ký và cây bút đưa cho bọn họ.
“Ghi tên vào đây đi.”
Hai người ngoan ngoãn vết tên lên, Tạ Uyển Nhiên nhận sổ đăng ký liếc mắt một cái: “Lục Dữ, Tô Hưởng.”
“Vâng!” Hai người trăm miệng một lời đáp.
Trông hai người có vẻ khẩn trương, Tạ Uyển Nhiên cười nói.
“Trở về đi, ngày mai nhớ đến thay thuốc.”