Cô bảo Dịch Dục cầm bánh qua cho bọn họ nếm thử, tự mình bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Đã có hai nồi nấu một hầm, nồi cơm điện còn nấu canh sườn, tất cả đồ dùng nhà bếp trong nhà đều được dùng, tư thế này giống như cô muốn chuẩn bị đầy đủ một bữa tiệc.
Cao Thiên Dương và Lương Cẩn nằm sấp bên cửa sổ lớn trong phòng ngủ nhìn ra ngoài.
Khoảng cách giữa thôn trong thành rất nhỏ, ngẩng đầu này cơ hồ có thể nhìn thấy tấm biển tv đối diện, từng gian từng gian, giống như là trên tường khảm vô số cái l*иg nhỏ.
Và đó là một nơi đông đúc như vậy, nhưng sống vô số người ở dưới cùng của xã hội cho cuộc sống, không có sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố nhộn nhịp, nhưng cũng có màu sắc độc đáo.
Lúc hai người ngây thơ vẫy tay với một đứa trẻ bốn tuổi dưới lầu, Dịch Dục vào phòng bếp chuẩn bị giúp Dịch Chân.
"Ta tự làm là được rồi, ngươi đi cùng họ chơi đi."
"Bọn họ tự mình biết chơi, không cần ta bồi."
Dịch Dục cầm lấy con dao trong tay cô, thuần thục cắt cà tím, Dịch Chân vỗ vỗ thắt lưng anh, theo thói quen khen một câu: "Tiểu Dục thật lợi hại.” Khóe miệng Dịch Dục nhếch lên.
"Ai đứa nhỏ này, bộ dạng giống ta khi còn bé, ta còn tưởng rằng ta xuyên qua." Cao Thiên Dương cảm thán, quay đầu phát hiện lực chú ý của Lương Cẩn đã sớm không còn ở dưới lầu, liền theo cô xoay người, nhìn thấy hai chị em bận rộn trong phòng bếp.
"Sao vậy, ngươi xem cái gì?"
"Cậu có cảm thấy, tình cảm giữa chị Chân và Tiểu Dục thật tốt quá không?"
Lương Cẩn có chút xuất thần, trong tầm mắt của cô, Dịch Chân và Dịch Dục tay kề tay, không biết nói cái gì, hai người nhìn nhau cười, bầu không khí rất thân mật, lại có loại kỳ quái không thể nói ra được.
"Đây không phải là rất bình thường sao, Dịch Dục là Chân Chân tỷ một tay nuôi lớn, có thể không gần gũi sao?" Cao Thiên Dương "hí" một tiếng, "Cũng may là Chân Chân tỷ xinh đẹp lại ôn nhu, nếu đổi thành mẹ ta như vậy, có thể như thế mới lạ.”
Lương Cẩn trợn trắng mắt, quyết định không cùng tên ngốc này thảo luận vấn đề cao thâm.
Cô hơi mím môi, suy nghĩ bất giác lại bay xa.
Chính là bởi vì tình cảm quá tốt, giống như vượt qua giới hạn nào đó, mới có loại cảm giác làm cho người ta bất an.
Khi hai người bọn họ đứng chung một chỗ, thật muốn hình thành một loại rào cản tự nhiên, vô hình trung bài xích người khác tới gần.
Từ ngày họp phụ huynh cô cảm thấy có chút không thích hợp, hiện tại ở nhà, hai người này càng không chút thu liễm, nếu như không phải biết bọn họ là tỷ đệ, có thể nói là tình nhân trong thời kỳ yêu đương cũng không quá đáng.
Cô lại nhìn về phía chiếc giường lớn kia, hiển nhiên buổi tối hai người ngủ chung giường.
Lương Cẩn lần đầu tiên đối với nhận thức của mình có chút mờ mịt.
Điều này ... Điều này có thực sự bình thường không?