"Cầu ngươi cứu đệ đệ ta, ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại tiền cho ngươi, cầu ngươi cứu hắn!”
Cô sợ hãi đến cả người đều phát run, nhưng vẫn như cũ không ngừng dập đầu, không được hai ba cái thì trên mặt đất liền in ra vết máu.
Cửa chen chúc vây xem càng nhiều người, tiếng nghị luận cũng càng lúc càng lớn, một thủ hạ nhìn thân thể Dịch Chân, nhíu mày với nam nhân mặt sẹo, "lão đại? "
Người đàn ông sẹo cũng liếc nhìn cô gái nhỏ quỳ gối trước người hắn một cái, "ta đối với loại khỉ gầy này không có hứng thú. "
Trong không khí còn mơ hồ có mùi hôi thối của thi thể, may mắn là mùa đông, nhiệt độ cao hơn một chút thì nơi này căn bản không có cách nào ngây người.
Hắn như trút giận ở Dịch Hoa tiên bị bẻ gãy cánh tay đạp một cước, ở trong tiếng gào thét thống khổ của đối phương, cau mày điểm vài người.
"cậu, đưa hai đứa nhỏ này đến bệnh viện, các cậu, ở lại đây xử lý tốt việc."
"vâng."
Lúc Dịch Chân bị người kéo lên xe, cả người giống như bị mồ hôi lạnh rửa sạch một lần, cô nắm chặt tay Dịch Dục, cắn đầu lưỡi ép mình tỉnh táo, thẳng đến khi ngửi thấy mùi nước khử trùng chói mũi trong bệnh viện, mới chống đỡ không nổi hoàn toàn hôn mê.
Dịch Hoa trước bị những người đó mang đi, nửa tháng sau mới bị thả trở về, người bị tra tấn không ra người không ra quỷ.
Nhưng hắn lại ngoài ý muốn trở nên bình thường một thời gian, đem nhà thu dọn mới toanh, tìm một công việc, cố gắng trả lại tiền, còn thường xuyên hầm canh xương cho Dịch Dục mới khỏi bệnh. Bất quá cảnh đẹp không dài, khi hắn lại một lần nữa phát bệnh, hai chị em đều không có ngoài ý muốn.
Trước kia vẫn luôn trải qua như vậy, bất quá là trở về nguyên điểm mà thôi. Cứ như vậy mãi cho đến ngày Dịch Hoa chết trước. Ngày hôm đó, Dịch Chân từ lâu đã không gặp phải lưu ý rằng bầu trời là màu xanh, hoa có màu sắc, ánh sáng mặt trời cũng có một mùi khô dễ chịu.
Cô vốn tưởng rằng mình đã chết lặng, một khắc kia mới biết được, thì ra cô vẫn khát vọng thoát khỏi bóng tối .
Kỳ thật khi còn bé có một đoạn thời gian rất dài, gia đình đối với cô mà nói là rất tốt đẹp, cho đến khi Dịch Hoa lúc Tần Khởi mang thai thì nɠɵạı ŧìиɧ. Hắn cùng một phú bà ở một thời gian, trở về muốn cùng cô ly hôn, nháo đến tất cả mọi người đều biết.
Tần Khởi ghê tởm đến mức nào, hai người trước mặt ầm ĩ điện thoại, ầm ĩ vô số lần.
Gần đến ngày sinh con, Tần Khởi muốn phá thai cũng không có khả năng, hận ý đối với trượng phu cứ như vậy di chuyển đến trên người đứa nhỏ chưa sinh, sau đó cô khó sinh, cũng vô lực ly hôn, giống như muốn kéo dài làm Dịch Hoa ghê tởm như vậy.
Ngày Dịch Hoa bị phú bà bỏ rơi trước, Dịch Chân nghe thấy Tần Khởi ở trong phòng cười to vài tiếng, cười cười liền khóc lên.
Dịch Chân không biết hôn nhân đến tột cùng sẽ mang đến cái gì, nhưng nhớ tới kết cục của Tần Khởi và Dịch Hoa, nhớ tới thời thơ ấu của cô và Dịch Dục, cô đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi đối với việc hẹn hò với Bạch Thành Bân.
Nhưng Tống Đình và Lý Tiểu Kiều sẽ không cho cô cơ hội để đau lòng, cô trốn ở phía sau không bao lâu, lại bị kéo ra phía trước.
Dịch Chân trực tiếp bị đẩy ra quầy, ngồi đối diện Bạch Thành Bân. Hai vị "bà mối" cười đùa rời đi, Bạch Thành Bân vô tội cười cười với cô, "Xin lỗi, quấy rầy công việc của em, buổi chiều tôi không có việc gì nên mới muốn đến sớm một chút chờ em. "
Anh đặt hoa lên trên bàn cho cô, "Tặng em, coi như là quà cảm ơn em đi xem phim với tôi. "
Lý do của hắn đều đã tìm xong, Dịch Chân cũng không biết từ chối như thế nào, cô không được tự nhiên tiếp nhận hoa, "Cảm ơn. "
Đây là một bó hoa cẩm tú cầu, bên cạnh có Dịch Chân không gọi tên tiểu hoa điểm xuyết, bao bì rất có kết cấu, Dịch Chân chỉ nhìn thấy trên tv.
Bất quá cô không có cô lực thưởng thức loại vật quý giá này, cầm trên tay ngược lại có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.
Bạch Thành Bân một mực quan sát biểu tình của cô, đúng lúc giải vây nói: "Nếu không thích vứt đi cũng được, không cần cho tôi mặt mũi, thật sự.”
Dịch Chân theo bản năng nói: "Cái này làm sao được, anh đã lỡ bỏ tiền mua.”
Nói xong cô bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cả ngày nói về tiền hình như có vẻ rất thô tục.
Bạch Thành Bân cười rộ lên, trong ánh mắt sáng lấp lánh, nói chuyện cũng không cố kỵ nữa, "Không có việc gì, nếu như ngươi không muốn hoa này liền không có ý nghĩa gì. "
Dịch Chân có chút xấu hổ, nhưng phần nhiều là không biết ứng phó như thế nào, cô "ầm ĩ" một chút đứng lên, ở trong tầm mắt kinh ngạc của Bạch Thành Bân ấp úng nói một câu "tôi đi làm trước" rồi bỏ chạy.
Bạch Thành Bân nhìn bóng lưng cô chạy trối chết, vuốt cằm cười cười. Mặc dù Dịch Chân muốn trốn tránh nhưng giờ tan tầm vẫn đến.