Chú ý: Đây chỉ là ngoại truyện nhỏ giữa hai chị em, không có ảnh hưởng đến mạch truyện chính. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé !!!Lúc ra khỏi sân bay Dịch Dục vội nhìn đồng hồ, một giờ chiều, chậm hơn nửa tiếng so với thời gian mà hắn đã hẹn với Dịch Chân.
"Ai Dịch Dục, buổi tối có rảnh để đi uống rượu với chúng ta không?" Phía sau anh là hai người đàn ông ăn mặc vô cùng chuyên nghiệp, họ vừa kéo vali vừa nói chuyện rôm rả.
"Tôi" Dịch Dục vừa định há miệng thì đã bị một đồng nghiệp khác nhanh mồm chen vào, "Anh cho rằng ai cũng độc thân như anh? "
Người nọ mập mờ nhìn Dịch Dục một cái, "Vợ người ta ở nhà chờ. Hắn đi công tác nửa tháng trở về thì muốn về nhà ôm lão bà còn hơn phải đi chơi cùng với một đám chúng ta. "
“A. ta cũng quên chuyện này!” Đồng nghiệp nhỏ tuổi vỗ vỗ ót.
Cũng không trách hắn nhớ không được, Dịch Dục người này thật sự là quá thần bí. Ở công ty ngoại trừ công việc thì hắn rất ít cùng người khác kết bạn nên cũng không ai biết tình huống cá nhân của hắn.
Nhớ lúc trước khi hắn mới tới công ty, loại hình cao lãnh soái này khiến cho nữ đồng bào trong công ty xôn xao. Bất quá vị huynh đài bí ẩn này lại là quả quyết lộ ra thân phận mình đã kết hôn, vị thê tử trong truyền thuyết kia rất xinh đẹp, được hắn bảo hộ rất tốt làm cho không ít người cảm thấy vô cùng ghen tị.
Bất quá chuyện này theo thời gian trôi qua dần dần không ai nhắc tới, hơn nữa Dịch Dục là người luôn công tác rất liều mạng, thường xuyên không có nhà nên mọi người đôi khi sẽ quên đi sự thật rằng hắn đã kết hôn khi còn trẻ.
Lúc này đối mặt với đồng nghiệp trêu chọc, Dịch Dục tính tình tốt cong khóe miệng, không phản bác, trong mắt toát ra nỗi nhớ nhung cùng ôn nhu ngược lại làm cho đối phương cảm giác được họ ăn một đống cơm chó khiến họ lúc này không muốn nói gì nữa mà chỉ thúc giục hắn mau chóng rời đi.
Lúc Dịch Dục lên xe gửi tin nhắn cho Dịch Chân báo bình an, Dịch Chân không trả lời, anh cũng không để ý, cuối tuần thời gian này Dịch Chân bình thường đều đang ngủ trưa. Anh chỉ nghĩ Dịch Chân nếu như tỉnh lại bất chợt thì có thể lập tức nhìn thấy tin tức hắn trở về.
Căn hộ hai chị em thuê cách sân bay một khoảng cách, lúc về đến nhà đã gần hai giờ rưỡi. Dịch Dục mở cửa ra, đập vào tầm mắt là không gian được trang trí đơn giản, bố trí ấm áp, tất cả đều là không gian quen thuộc của anh. Bên cạnh tủ còn có thêm một nắm hoa cúc nhỏ màu vàng nhạt, bên cạnh là ảnh hai chị em năm ngoái đi du lịch chụp, hai người ở dưới chân núi bị tuyết bao phủ, ăn mặc giống như người Eskimo, nhưng trên mặt đều nở một nụ cười thật lớn.
Dịch Dục vuốt ve trên khuôn mặt đỏ bừng của Dịch Chân trong hình rồi nhẹ giọng nói: "Em đã trở lại. "
"Tỷ tỷ?" Hắn đứng ở phòng khách nhỏ dưới lầu hô hai tiếng, trên lầu truyền đến tiếng Dịch Chân rầu rĩ trả lời, nhưng chậm chạp không thấy người đi ra.
Anh lên lầu đẩy cửa phòng ra, trong phòng ngủ không có ai, anh lại kỳ quái hô một tiếng, ngay sau đó trong phòng tắm liền truyền đến động mạnh, giống như là có thứ gì đó bị rơi.
"Tỷ tỷ!” Dịch Dục không chút suy nghĩ mà mở cửa, vừa đi vào liền chống lại đôi mắt đỏ ướt đẫm nước mắt của Dịch Chân.
Trong lòng hắn trầm xuống, thanh âm trở nên căng thẳng. Hắn nói: "Xảy ra chuyện gì? "
Anh nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện cô còn mặc áo dài tay dày vào những ngày nóng nực, hai tay ôm ngực, trước ngực hình như còn có chút ướt.
"Tiểu Dục" Dịch Chân thấy hắn còn muốn trốn, nhưng khi vừa mới nghiêng người đã bị Dịch Dục giữ chặt bả vai xoay trở về, đồng thời kéo cánh tay cô ra.
"Đây là" Dịch Dục dừng một chút.
Núʍ ѵú ở trên vải tạo ra một vết sưng nho nhỏ, hơn nữa không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn hình như ngửi thấy mùi sữa!
Không phải là cái loại mùi nhàn nhạt hương sữa, mà hơi nồng đậm một chút, ẩm ướt mùi sữa.
Hắn không dám tin nhìn chằm chằm đại nhũ bị quần áo che đậy của tỷ tỷ, theo bản năng nuốt nước bọt một chút.
Dịch Dục vươn tay run rẩy, hắn vội cởϊ áσ Dịch Chân ra.