Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Bàn chải điện ở hoa huyệt không ngừng rung mạnh, thịt non mẫn cảm bị bàn chải xoát đến tê mỏi.
Chỗ thịt non gần âʍ đa͙σ bị bàn chải chiếu cố, nhưng chỗ sâu trong thịt non lại ngứa ngáy khó chịu.
Giờ phút này hoa huyệt Đường Linh quả thực là "băng hỏa lưỡng trọng thiên". Phía trước tê dại, phía sau lại ngứa, tra tấn đến mức nước mắt tràn ra.
(*) Băng hỏa lưỡng trọng thiên: hai sự việc tương phản hoàn toàn làm chung với nhau.
"Chú nhỏ, nhân gia không cần bàn chải đánh răng, muốn chú nhỏ thao nhân gia cơ."
Chân Đường Linh di động đến đũng quần Lục Trầm Uyên. Ngón chân cô linh hoạt, rõ ràng cảm nhận được côn ŧᏂịŧ Lục Trầm Uyên đã cứng lên.
Dươиɠ ѵậŧ đỉnh lên đũng quần, phảng phất như muốn đem đũng quần chọc thủng.
Theo ngón chân Đường Linh trêu chọc, dươиɠ ѵậŧ gã mỗi lúc một cứng rắn.
Cô không tin Lục Trầm Uyên thật sự nhịn được không thao mình. Lúc trước Lục Trầm Uyên thật sự cấm dục, nhưng từ khi chạm qua thân thể cô, chính là chạm vào liền phát hỏa.
Âm thanh khóa kéo vang lên, dươиɠ ѵậŧ Lục Trầm Uyên từ trong quần hùng hổ bước ra.
Chỉ thấy côn ŧᏂịŧ lớn đã sưng đại như chai nước khoáng. Qυყ đầυ đỏ thẫm bắt đầu chảy ra mật dịch, trên mã mắt chảy tí tách từng giọt chất lỏng trắng đυ.c lên mặt Đường Linh.
Dươиɠ ѵậŧ mơn trớn từng đường nét khuôn mặt Đường Linh.
Chỉ cần nhìn cậu nhóc của Lục Trầm Uyên, Đường Linh liền không tự chủ được nuốt nước miếng.
"Dùng miệng ăn côn ŧᏂịŧ chú nhỏ nào."
Qυყ đầυ vuốt ve hai cánh môi phấn nộn, thủy dịch như thoa lên môi Đường Linh một lớp son bóng.
"Không... Ô ô..."
Đường Linh mới vừa mở miệng, dươиɠ ѵậŧ thô to liền nhét vào trong miệng.
Dị vật lớn như vậy tắc trong miệng khiến Đường Linh hít thở không thông.
"Không phải muốn đại dươиɠ ѵậŧ chú nhỏ sao? Hiện tại ngoan ngoãn ăn vào! Cho cháu ăn đủ!"
Lục Trầm Uyên hung hăng trừu động trong miệng Đường Linh, cắm đến mức Đường Linh thở không nổi.
Lúc này, Lục Trầm Uyên đem bàn chải điện đâm mạnh vào bên trong.
Điểm G mẫn cảm của Đường Linh bị bàn chải điện dùng sức xoát động, mật dịch dọc theo bàn chải điện xanh lục róc rách chảy ra ngoài.
Chỗ sâu trong hoa huyệt Đường Linh vẫn còn không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c còn chưa rửa sạch cũng bị đẩy ra. Toàn bộ đều là tàn tích Mạnh Tử Hạo cùng Lệ Mạc Hàn lưu lại.
Nương theo chuyển động của bàn chải điện, môi âʍ ɦộ ướt dầm dề không ngừng nhả ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ bạch trọc.
Đường Linh bị làm đến toàn thân run rẩy.
"Linh Linh, nộn bức cháu còn chứa nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy, đêm qua hẳn là ăn không ít đi!"
Lục Trầm Uyên đem bàn chải điện rút ra, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhanh chóng ào ạt chảy ra.
"Chú nhỏ, bên trong thật ngứa... A a..."
Bên trong hoa huyệt vừa ướt lại ngứa. Sau khi bàn chải bị rút ra, Đường Linh thấy thiếu sót không được, cô phun ra côn ŧᏂịŧ lớn của Lục Trầm Uyên, muốn chân chính dươиɠ ѵậŧ khủng cắm vào thao cô điên cuồng.
Hoa dịch dâʍ đãиɠ tí tách từ hoa huyệt chảy xuống. Mặc dù không có trúng xuân dược, nhưng thân thể Đường Linh so với lúc trúng thuốc còn khó chịu hơn.
"Thật da^ʍ dãng! Linh Linh, cháu không có dươиɠ ѵậŧ đàn ông liền không chịu nổi đúng không?"
Ánh mắt Lục Trầm Uyên lạnh băng. Thật vất vả có người phụ nữ tùy thời có thể làm gã nảy lên du͙© vọиɠ.
Nhưng không nghĩ tới, cô gái này, thân thể lại cực dâʍ đãиɠ.
Gã dùng bàn chải điện mở ra môi âʍ ɦộ Đường Linh, đem bàn chải nhắm ngay âm đế cọ xát.
"A a a... Quá nhanh... Chậm một chút... A a..."
Bàn chải đem âm đế xoát đến xưng đỏ, tốc độ thô bạo làm Đường Linh không ngừng thét chói tai.
Nhưng Lục Trầm Uyên không có ý tứ muốn dừng lại. Gã muốn đem bàn chải cọ sạch toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong thân thể Đường Linh.
--- Chỉ như vậy, mới có thể trở nên sạch sẽ!
"Chậm một chút? Linh Linh, nộn bức bên trong nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông như vậy, nếu không nhanh một chút, như thế nào mới đem chúng làm sạch?"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bạch trọc theo chuyển động của bàn chải điện chảy ra ngày càng nhiều, đồng thời có không ít hoa dịch theo đó chảy ra. Thực mau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt trở nên trong suốt thanh triệt lên.
Lục Trầm Uyên nhìn thấy hoa huyệt được tẩy rửa sạch sẽ, lúc này mới tắt bàn chải điện đi.
"Chú nhỏ, bên trong thật ngứa... Cháu muốn côn ŧᏂịŧ lớn của chú nhỏ ~"
Tiểu huyệt kiều nộn không còn bàn chải đánh răng, trở nên phá lệ hư không. Cô nhìn dươиɠ ѵậŧ Lục Trầm Uyên nổi đầy gân xanh, nhịn không được nuốt nước miếng.
Tuy rằng sự tình Lục Trầm Uyên vừa làm thực biếи ŧɦái, nhưng trong lòng cô nhịn không được ham muốn càng nhiều.
Lục Trầm Uyên cười lạnh: "Linh Linh, cháu có thể thoải mái mà trêu chọc du͙© vọиɠ chú nhỏ. Nhưng mà, chú nhỏ hiện tại ghét bỏ cháu dơ. Chờ chú nhỏ đem tao bức rửa sạch sẽ, sau đó lại thao cháu."
Đường Linh nghĩ thầm, không biết tên biếи ŧɦái này lại nghĩ ra trò gì lăn lộn mình nữa đây?
Cô còn không kịp thời gian nghĩ nhiều, bỗng nhiên cảm nhận được trong không khí có một mùi hương khác thường.
Rất mau Đường Linh liền hôn mê bất tỉnh.
===
Thời điểm Đường Linh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một cái giá biên, hai đùi cô bị khóa lại hai bên sườn, chân bị bắt mở rộng hết mức.
Khắp nơi trong phòng đều sáng choang, không khí ẩn ẩn ngửi được mùi nước sát trùng.
--- Chẳng lẽ, cô đang ở trong bệnh viện?
Lục Trầm Uyên nhưng thật có biện pháp từ Tần gia đem cô mang đi. Điểm này cô chưa từng hoài nghi.
Lúc này, chỉ thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng từ cửa bước tới, bên người còn mang theo một người máy cao lớn.
"Linh Linh, hoa huyệt cháu thích câu dẫn đàn ông như vậy, không có đàn ông liền sống không được. Bệnh không nhẹ đâu. Cho nên chú nhỏ giúp cháu kiểm tra riêng."
Lục Trầm Uyên đỡ gọng kính vàng, đôi mắt thâm thúy thoạt nhìn phá lệ dọa người.
--- Đùa á! Thế mà chơi cosplay. Tên cẩu nam nhân Lục Trầm Uyên này thật biếи ŧɦái.
"Chú nhỏ, hoa huyệt nhân gia không cần kiểm tra, chú chỉ cần đem côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào, giúp nhân gia ngăn ngứa là tốt rồi."
Đường Linh hướng về phía Lục Trầm Uyên nháy mắt. Cô đối với chức nghiệp bác sỹ loại này, hoàn toàn không có sức chống cự.
--- Ôi chao! Mỹ nam hệ cấm dục!
"Linh Linh, chút nữa chú nhỏ lại uy cháu ăn no. Hiện tại làm kiểm tra trước. Chờ một lát chú nhỏ gửi mẹ cháu bản báo cáo kiểm tra. Cái này là người máy chữa bệnh – Zero, để nó kiểm tra thân thể cháu trước."
Lục Trầm Uyên ngồi một bên, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Đường Linh.
Đường Linh lúc này mới phản ứng lại. Hẳn là lúc ở nhà, Lục Trầm Uyên đem cô đang mê choáng, sau lại lấy kiểm tra làm cớ, đem cô ôm ra khỏi nhà.
Người máy cao lớn kia đi đến trước mặt Đường Linh. Nó vươn cánh tay máy móc lạnh băng, cắm vào hoa huyệt Đường Linh.
Bỗng nhiên Đường Linh thấy trên trần nhà xuất hiện màn hình chiếu, đúng là hình ảnh cánh tay máy móc cắm vào hoa huyệt Đường Linh. Hình ảnh kia đủ lớn lại rõ nét, Đường Linh thậm chí còn thấy từng nếp gấp hoa huyệt.
Ngón tay màu đen ở hoa huyệt phấn nộn nhanh chóng cắm động, tốc độ cắm rút nhanh chóng, khuấy đảo hoa huyệt tràn trề dâʍ ŧᏂủy̠.