Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 92: Mất khống chế

Lục Thi Nguyệt nhìn anh nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lâm, công ty em không hề nói với em rằng em đã bị hủy khóa đào tạo ở thành phố Thanh Hải, nên em nhất định phải đi tới đó.”

Lục Thi Nguyệt nhất thời vô cùng nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh là người bận rộn, nên em nghĩ sau này anh đừng làm chuyện nhàm chán như thế nữa, bằng không em sẽ giận thật đấy.”

Lâm Khánh Quyền híp mắt hỏi: “Chuyện nhàm chán?”

“Đúng vậy, theo em thấy tổng giám đốc Lâm làm vậy chỉ là hành động nhàm chán mà thôi, nếu anh vẫn còn xem em là vợ anh thì mong anh hãy tôn trọng em một tý.” Đây là lần đầu tiên Lục Thi Nguyệt ăn nói sắc bén với Lâm Khánh Quyền như vậy.

Lâm Khánh Quyền đứng dậy, đi tới trước mặt cô, rồi nhìn cô từ trên cao hỏi: “Lục Thi Nguyệt, em cảm thấy em là vợ tôi à?”

Lục Thi Nguyệt đáp: “Em cảm thấy thế, nhưng tổng giám đốc Lâm chỉ xem em là thú cưng, nên em cũng không còn cách nào khác.”

Lâm Khánh Quyền nhìn xuống cô: “Tôi hỏi lại lần nữa, em thật sự cố chấp muốn đi thành phố Thanh Hải đúng không?”

Lục Thi Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Lục Thi Nguyệt, tôi đã cho em cơ hội, nhưng em lại không biết trân trọng, nếu em muốn đi thành phố Thanh Hải, thì tôi cũng không ngăn cản em, nhưng cuộc hôn nhân của chúng ta cũng sẽ kết thúc.”

Lục Thi Nguyệt sửng sốt: “Tổng giám đốc Lâm, anh thật sự tuyệt tình như vậy ư?”

“Cuộc hôn nhân này vốn nên kết thúc trước khi Linh Hạ quay về rồi, nhưng tôi bỗng không muốn kết thúc chóng vánh như thế, nên mới kéo dài, ai ngờ em lại không biết điều, nếu đã như thế, thì tôi cũng chẳng muốn giữ lại một con thú cưng không nghe lời ở bên cạnh.”

Lục Thi Nguyệt thất thần xong thì ảm đạm nói: “Nếu tổng giám đốc Lâm đã quyết định rồi, thì cứ làm thế đi, dù gì trong mắt anh, em cũng chỉ là người chẳng hề quan trọng.”

Dứt lời, Lục Thi Nguyệt đi tới bên giường, lúc sắp đi tới thì bị một sức mạnh kéo lại, vì quán tính nên mặt cô đập thẳng vào l*иg ngực còn cứng hơn cả đá của Lâm Khánh Quyền, rồi trên đầu vang lên giọng nói không khỏi giận dữ của anh.

“Người đàn ông đó thật sự quan trọng với em như thế à?”

Lục Thi Nguyệt bị đập đến phát đau, nên nhất thời không kịp phản ứng, mà theo Lâm Khánh Quyền, sự im lặng của cô là ngầm thừa nhận, nên vô cùng đau lòng, bỗng mất khống chế bế cô lên, đặt xuống giường, rồi cả người đè lên người cô, bắt đầu xé đồ của cô như cầm thú động dục.

Đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Lâm Khánh Quyền, lần này Lục Thi Nguyệt hoảng thật rồi, cô khóc lóc nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh đừng làm vậy, có gì chúng ta cứ từ từ mà nói.”

Nhưng lần này Lâm Khánh Quyền đã nổi giận, mất hết lí trí, trong đầu chỉ muốn ăn Lục Thi Nguyệt vào bụng, vì như vậy cô sẽ thuộc về một mình anh, cũng không còn tâm tư để nghĩ đến người đàn ông khác.

Váy ngủ trên người Lục Thi Nguyệt nhanh chóng bị xé thành từng mảnh, cơ thể trắng nõn của cô cứ thế lộ ra trước mặt Lâm Khánh Quyền.

Lục Thi Nguyệt chảy nước mắt, cô cảm thấy nhục nhã, mặc dù cô yêu Lâm Khánh Quyền, nhưng cô không thể chấp nhận chuyện này, nếu anh thật sự cưỡng ép cô, thì cả đời này cô sẽ không tha thứ cho anh.

Lục Thi Nguyệt không vùng vẫy nữa, mà lạnh lùng nói: “Lâm Khánh Quyền, nếu hôm nay anh chạm vào em thì giữa hai chúng ta sẽ hoàn toàn kết thúc, em sẽ xách vali rời khỏi đây, để cả đời này anh không thể tìm thấy em.”

Hàm ý sâu xa trong mắt Lâm Khánh Quyền đã rút lui rất nhiều, người cũng bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn dáng vẻ chật vật của Lục Thi Nguyệt, giờ anh mới nhận ra lúc nãy mình đã thô lỗ mất khống chế đến nhường nào, anh xuống khỏi người cô, rồi hơi ảo não vò tóc, trong lòng vô cùng buồn bực.

Vì một câu nói của Lục Thi Nguyệt đã khiến anh hoàn toàn mất khống chế, chẳng hề giống anh ngày thường.

“Xin lỗi, lúc nãy tôi đã mất khống chế.” Lâm Khánh Quyền hơi khàn giọng nói.

Lục Thi Nguyệt kéo chăn trùm lên người mình, khóc thút thít.

Lâm Khánh Quyền càng buồn bực mất tập trung, tim cũng đau nhói, anh định ôm Lục Thi Nguyệt vào lòng, ai dè lại bị cô không khách sáo tránh ra, sắc mặt anh trở nên hơi khó coi, đè nén lửa giận nói: “Tôi xin lỗi, em đừng khóc nữa, lúc nãy là do tôi sai.”

Lục Thi Nguyệt khóc một lúc, rồi vùi vào trong chăn thủ thỉ: “Tổng giám đốc Lâm, em luôn cho rằng anh không yêu em, nhưng chắc chắn sẽ lịch thiệp tôn trọng phụ nữ, ai dè anh lại như thế... Nếu lúc nãy anh thật sự chạm vào em, thì anh có khác gì cầm thú đâu chứ?”

Lâm Khánh Quyền vương tay, cưỡng ép ôm cả cô và chăn vào lòng: “Lúc nãy là do anh sai, anh thành thật xin lỗi, em đừng khóc nữa, được không? Em mà khóc thì tim anh cũng rất rối bời.”

Lục Thi Nguyệt vươn tay đánh mạnh vào ngực anh: “Tổng giám đốc Lâm, nếu lúc nãy anh thật sự cưỡиɠ ɧϊếp em, thì cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh, anh biết tính em rồi đấy, em nói được làm được, cũng may anh vẫn chưa cầm thú đến thế, bằng không cả đời này em sẽ không muốn gặp anh nữa.”

Trong lòng Lâm Khánh Quyền nhất thời hối hận, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Nếu không tại em cố chấp muốn rời đi, thì tôi sẽ làm thế ư?”

Lục Thi Nguyệt nói: “Tổng giám đốc Lâm đang trách em ư? Sao anh không nghĩ xem rốt cuộc lúc nãy là ai cầm thú như thế, đường đường là người thừa kế tập đoàn Lâm thị, mà phải dùng cách cưỡиɠ ɧϊếp đối với vợ mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ mất mặt lắm đấy.”

Lâm Khánh Quyền bóp mặt cô nói: “Lúc nãy là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, em đừng giận nữa.”

Lục Thi Nguyệt bình tĩnh lại, đôi mắt xinh đẹp đảo tròn nói: “Anh muốn em không giận nữa cũng được, nhưng tổng giám đốc Lâm phải đồng ý một điều kiện của em.”

“Ngoài điều kiện đi tham gia đào tạo ở thành phố Thanh Hải, thì mấy chuyện khác tôi đều có thể đồng ý với em.” Lâm Khánh Quyền dập tắt toàn bộ suy nghĩ mà Lục Thi Nguyệt định nói ngay.