Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 614

Trong Sinh Mệnh Nữ Thần, phi thuyền Nữ Thần Tự Liệt thuộc về chiến hạm tác chiến, người bình thường không thể sử dụng.

Hói gia lúng túng cười cười: "Lão ca, ngươi muốn những thứ khác đều dễ nói, Nữ Thần Tự Liệt... Ta chỗ này không có."

Hồ Lợi đi theo cười: "Ngươi nơi đây nếu không có, ta lại đã không đến."

Hói gia: "..."

"Ta chỉ mượn một chút thôi." Hồ Lợi nói: "Ngươi cũng không muốn người phía trên biết ngươi trộm cắp..."

Sắc mặt Hói gia trong nháy mắt âm trầm xuống: "Ngươi uy hϊếp ta?"

Hồ Lợi: "Nhìn lời này của lão đệ mà xem, ta nào dám uy hϊếp lão đệ ngươi, nơi này chính là địa bàn của ngươi mà."

Hói gia ha hả một tiếng: "Ngươi bắt Ân Phùng không cần dùng đến chiến hạm Nữ Thần Tự Liệt chứ?"

"Ngươi cũng không phải không biết tiểu tử Ân Phùng kia có bao nhiêu khó khăn, ta đây không phải cũng là bị bức đến không có biện pháp sao, vạn nhất để cho những người khác tìm ra hắn trước, thì chúng ta còn làm được gì nữa?"

Hồ Lợi cùng Hói gia thành thật với nhau: "Lão đệ ngươi yên tâm, chỉ cần bắt được Ân Phùng, chỗ tốt khẳng định không thể thiếu ngươi."

Ở đầy đủ dưới lợi ích, Hói gia dần dần bị nói động.

Nếu hắn không cho Hồ Lợi mượn, hắn thật đúng là có khả năng đem chuyện này nói ra...

Nếu để cho người ta biết hắn có chiến hạm Nữ Thần Tự Liệt, vậy khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

Đương nhiên, hắn cũng có thể trực tiếp bắt Hồ Lợi.

Nhưng hắn không biết rốt cuộc Hồ Lợi mang theo bao nhiêu người tới đây, còn có ai ở nơi khác hay không.

Hồ Lợi chưa bao giờ là một người đơn đả độc đấu.

Hắn lần này chỉ mang theo hai người tới đây, nhất định là có chỗ dựa.

Hói gia nhiều lần cân nhắc, trừng mắt nhìn Hồ Lợi, nghiến răng nghiến lợi: "Biết ngay ngươi tới đây không có chuyện tốt mà."

"Lão đệ yên tâm, đại ân lần này, ta ghi nhớ trong lòng."

Hói gia da cười thịt không cười: "Ngươi không cần hãm hại ta là ta đã cảm tạ trời đất rồi."

Hồ Lợi tại chỗ tỏ vẻ sẽ không: "Lão đệ, ta có một việc nữa."

Tròng mắt Hói gia sắp trừng ra, hung tợn nói: "Ngươi còn muốn làm cái gì nữa?"

"Nơi đó của ta có một nhóm hàng, ta giá thấp xuất ra cho ngươi, ngươi qua tay là có thể kiếm được một khoản lớn, coi như là tiền lãi lão đệ ngươi lần này giúp đỡ ta."

Trên chiếc phi thuyền trước khi Hoa Vụ cướp kia, chứa đầy hàng hóa.

Lô hàng đó đáng giá không ít tiền.

Chính bọn hắn đi bán thì lại quá tốn thời gian, cũng không an toàn.

Cho nên Hoa Vụ trước khi đến đã nói, bảo hắn đem lô hàng kia xuất ra.

...

Hói gia tự mình mang Hồ Lợi lên phi thuyền: "Ta chỉ có một chiếc như vậy, ngươi quý trọng cho ta một chút, nhớ trả lại cho ta."

Hồ Lợi: "Yên tâm." Quỷ mới biết liệu có thể trả lại được cho ngươi hay không.

Có thể nhìn ra được, Hói gia thật sự rất để ý chiếc phi thuyền này, cẩn thận dặn dò Hồ Lợi không ít chuyện.

Nếu không phải có người đến gọi hắn, Hói gia phỏng chừng còn có thể tiếp tục nói.

"Hói gia, có người gây sự."

"Người nào dám ở chỗ này gây sự?" Tâm tình Hói gia vốn không tốt, vừa nghe lời này, sắc mặt lại càng không tốt.

Người báo tin ở bên tai Hói gia nói hai câu.

Hói gia nghe xong liền vội vàng rời đi.

Hồ Lợi nhìn về phía Hoa Vụ: "Trước tiên đi đón những người khác, sau đó còn cần một ít tiếp tế."

Lô hàng kia, chờ người Hói gia đi xem đã, xác định giá cả, thì có thể giao dịch luôn.

Con tàu kia cũng không cần, cho nên cũng không cần lo lắng chuyện dỡ hàng.

Bây giờ còn một ít thời gian, có thể mua đồ tiếp tế đã.

Hoa Vụ không có ý kiến gì, bọn họ đi đón người khác trước.

Ân Phùng không thể lộ ra khuôn mặt, cho nên cô làm cho hắn một cái mũ giáp kim loại.

Trạm tiếp tế này có không ít người ăn mặc kỳ lạ cổ quái, bộ dáng này của hắn tuyệt không kỳ quái.

Hồ Lợi mang theo người ở phía trước mua vật tư, Hoa Vụ cùng Ân Phùng đi theo phía sau.

"Ngươi có gì muốn mua không?" Hoa Vụ vung tay lên: "Hôm nay có thể mua."

Thanh âm Ân Phùng từ dưới mũ giáp truyền ra, hơi chút cùng bình thường không quá giống nhau: "Không có."

Ân Phùng vừa dứt lời, người bên cạnh hắn đột nhiên rẽ một vòng, đi vào một cửa hàng bên cạnh.

Ân Phùng liếc mắt nhìn đội ngũ phía trước đã đi xa, lại nhìn bảng hiệu cửa hàng kia một cái.

Là cửa hàng bán vũ khí.

Ân Phùng nhịn xuống, nhấc gót chân đi vào: "Ngươi không sợ ta chạy?"

Tầm mắt Hoa Vụ dời khỏi vũ khí, nhìn về phía Ân Phùng, nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn chạy sao?"

"..."

Hoa Vụ tiếp tục nói: "Chạy cũng không có việc gì, chứng minh duyên phận của chúng ta còn chưa tới."

Sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hắn lần nữa.

Nữ chính tự tin.jpg