Hoa Vụ nghiêm túc uốn nắn hắn: "Xin hãy gọi ta là nữ vương."
"..."
Đầu óc có bệnh?
Đầu óc Norman vốn đã có bệnh, nữ nhân của hắn cũng có bệnh cũng bình thường thôi.
Ân Phùng mỉa cười nói: "Chính hắn không dám lộ diện, trốn ở phía sau nữ nhân ngồi hưởng thụ thành tựu, Sinh Mệnh Nữ Thần ở trong tay hắn, không bao lâu nữa sẽ diệt vong."
"Quả thật." Hoa Vụ gật đầu.
Gật đầu xong, cô lại cảm thấy không đúng: "Ta không quen biết cái gì Norman đâu."
Ân Phùng: "..."
Hoa Vụ ngồi xổm trước mặt hắn: "Chính thức giới thiệu một chút, ta là Niên Khởi, công chúa điện hạ của đế quốc."
Khóe miệng Ân Phùng co giật, dùng ánh mắt Ngươi coi ta là kẻ ngốc nhìn cô.
Ai mà không biết công chúa điện hạ của đế quốc đã chết.
Giả mạo ai không giả mạo, lại đi giả mạo công chúa?
Phương Lang phía sau cũng có biểu tình giống hắn, hiển nhiên cũng không tin Hoa Vụ là công chúa của đế quốc.
Ân Phùng nhắm mắt lại, không muốn nói nhảm với Hoa Vụ: "Để Norman đến gặp ta."
Hoa Vụ á một tiếng: "Ngươi rất muốn gặp hắn sao?"
"Ta có muốn gặp hắn hay không, có quan trọng không?" Hắn hiện tại bị bắt, bọn họ không lập tức gϊếŧ hắn, không phải là muốn mang hắn đi gặp Norman sao.
"Quan trọng, nếu ngươi thật sự muốn gặp, ta có thể mang ngươi gϊếŧ trở về." Hoa Vụ nói: "Đến lúc đó đem cái gì Norman nhốt vào trong l*иg sắt, ngươi muốn gặp như thế nào liền gặp như thế ấy."
Ân Phùng: "???"
Hắn lần thứ hai mở mắt ra, nhìn về phía thiếu nữ ngồi xổm trước mặt mình.
Thiếu nữ mím môi cười, nhu thuận lại dịu dàng.
Một giây sau, giọng điệu của cô đột nhiên thâm trầm, kéo dài giai điệu, khoa trương giống như đang đọc lời thoại sân khấu: "Thiếu niên, ngươi muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về ngươi không?"
Ân Phùng đối mặt với ánh mắt chân thành của cô, trong nháy mắt, hắn lại cảm thấy lời nói của cô rất nghiêm túc.
Nhưng mà...
Làm sao có thể!
Không chừng lại là tên ngu ngốc Norman kia, làm cái thủ đoạn gì, muốn trêu chọc hắn.
Ân Phùng cười nhạo một tiếng, đuôi lông mày khóe mắt đều là vẻ châm chọc.
"Ngươi cười cái gì?"
"Norman vẫn không có đầu óc như vậy."
"Ừm, là không có đầu óc." Mặc dù không biết Norman là ai, nhưng Hoa Vụ gật đầu đồng ý vô điều kiện.
"???" Ân Phùng nhíu mày một chút, trong lòng sinh nghi: "Ngươi thật sự không phải Norman phái tới sao?"
"Ta đường đường là công chúa đế quốc, sao lại bị một người không đứng đắn chỉ huy?" Hoa Vụ khẽ xuy một tiếng, cực kỳ khinh thường.
"..." Đầu óc đã bị trùng tộc gặm qua à?
Ân Phùng cảm thấy Hoa Vụ có bệnh, nhưng hắn vẫn thuận theo hỏi: "Vậy ngươi vì sao lại ở cùng bọn Hồ Lợi?"
Hoa Vụ: "Ah, ta lúc trước gặp gỡ bọn hắn, liền mời bọn hắn gia nhập, bọn hắn rất cao hứng và vinh dự được phục vụ ta."
Phương Lang: "???"
Đây là một lời mời sao?
Ân Phùng phát hiện trên mặt Phương Lang đang sợ hãi cùng một tia bi phẫn, đó không phải là một bộ dáng cấp dưới bình thường nên có.
Ân Phùng cẩn thận nhớ lại chuyện trước đó.
Hồ Lợi đối với cô cũng không có bao nhiêu tôn kính, phần lớn là kiêng kỵ...
Kiêng kỵ...
Hồ Lợi kiêng kỵ cô điều gì?
Hoa Vụ mặc kệ Ân Phùng đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục nhiệm vụ mời chào của mình:
"Thứ hôm nay ngươi mất đi, ngày sau đều sẽ trở lại trong tay ngươi, gia nhập ta, ngươi muốn gì đều sẽ có cái đấy, cơ hội không thể bỏ qua sau này không đến nữa đâu nha bằng hữu."
"..."
Bệnh thần kinh.
Ân Phùng trong lúc nhất thời không phân biệt được cô rốt cuộc có phải là người của Norman hay không.
"Ngươi muốn ta gia nhập ngươi?"
Hoa Vụ liên tục gật đầu, ngữ khí phấn khởi: "Chúng ta cùng nhau liên thủ, xưng bá vũ trụ chỉ trong tầm tay."