Ngôi sao hoang này không có tên, nó nằm ở tít mãi bên ngoài của tinh vực Ngân Dực, được chia thành sao rác.
Sao rác mặc dù không có tài nguyên, nhưng sẽ không có ai ở đây.
Vì vậy, loại sao rác này đã trở thành sự lựa chọn đầu tiên của nhiều nhà máy đen, nhiều cư dân bất hợp pháp, chỉ có thể sống trên một ngôi sao hoang vắng như vậy.
Ngôi sao hoang này đã bị một đám người như vậy khống chế.
Cư dân ở đây phải làm việc cho họ mỗi ngày để đổi lấy thực phẩm và vật tư sinh tồn.
Bọn họ thậm chí không phải trả bất kỳ thù lao nào cho cư dân, chỉ cần để cho họ còn sống, đó là ban ân lớn nhất.
Nguyên chủ hôm nay bị người ta đưa lên một chiếc phi thuyền, tựa hồ muốn mang cô đi gặp người nào đó.
Nhưng vừa mới đi ra ngoài, đã bị hải tặc tinh tế không biết từ đâu chạy ra công kích.
Sau đó phi thuyền rơi xuống đến nơi đây.
Trên phi thuyền có mười mấy người, cuối cùng cũng chỉ có ba người sống sót.
Nguyên chủ cũng không may mắn như cô.
Một tiểu công chúa được nuông chiều, vẫn là ở dưới tình huống phi thuyền rơi xuống, thân thể cơ hồ không cách nào nhúc nhích.
...
Hoa Vụ buông lỏng dây trói cho Phương Lang đang run lẩy bẩy: "Ngươi tên là gì?"
"Phương... Phương Lang."
Phương Lang tuy rằng không có cứu cô, nhưng cũng không ở cùng người đàn ông kia.
Lúc này Hoa Vụ cực độ thiếu tiểu tốt cũng không quan tâm đến chất lượng, tại chỗ tuyên bố: "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là Đệ nhất Viên Đại tướng dưới trướng ta!"
Phương Lang: "???"
Hả?
Tùy tiện như vậy chính là đại tướng rồi?
Phương Lang đem chính mình mộng bức viết lên mặt.
Thân thể Hoa Vụ có chút không khỏe, cô ngồi trên tảng đá, chỉ huy Phương Lang đem những thứ có thể dùng trên người người đàn ông đã chết kia lột xuống.
"Ta..." Phương Lang do dự: "Đó là đội trưởng của ta."
"Đã từng." Hoa Vụ chắp hai tay lại, nụ cười xán lạn: "Hắn hiện tại chỉ là một cỗ thi thể. Nếu ngươi không đi, ta sẽ để ngươi làm bạn với hắn, ngươi có thể tiếp tục làm tùy tùng của hắn."
"!!!"
Phương Lang cả người tóc gáy dựng thẳng, chạy đến trước mặt đội trưởng cũ của hắn.
Trên người Phi ca cũng không có bao nhiêu thứ đáng giá, Phương Lang đem tất cả đồ đạc cướp đoạt được, đặt ở phía trước Hoa Vụ.
"Chỉ có... Chỉ có bấy nhiêu thôi."
Hoa Vụ đem có thể dùng cất đi, không có tác dụng gì để cho Phương Lang cầm: "Đi phi thuyền bên kia xem có cái gì có thể dùng không."
"...Ah."
Viên hoang tinh này diện tích rất lớn, nhưng 90% khu vực, đều là cây lớn sinh trưởng trong khu loạn thạch như vậy.
Muốn trở lại khu liên hợp hoang tinh, chỉ sợ phải tốn chút công phu.
Cho nên đồ vật trong phi thuyền, chính là mấu chốt để sinh tồn.
Đương nhiên Hoa Vụ sẽ không đi tìm.
Phương Lang mặt xám xịt ra vào trong phi thuyền, tìm được dược vật, thức ăn, còn có một ít vũ khí.
Những thứ này có thể đảm bảo tỷ lệ sống sót của bọn họ.
"Cây này tên là gì?"
Nó có một chút tương tự như cây hầu diện bao, nhưng lại không giống nhau lắm.
Nó thậm chí còn lớn hơn và cao hơn cây hầu diện bao, với cành và lá thưa thớt hơn nhiều.
Phương Lang buông rương xuống, lau mồ hôi, theo tầm mắt của Hoa Vụ nhìn qua: "Cây Cự Hoàng."
Cái tên này đến như thế nào, bọn họ cũng không thể nào biết được.
Dù sao người ta đời đời kiếp kiếp cũng đã gọi như vậy.
...
Thời tiết của ngôi sao hoang thay đổi thất thường, nói trời mưa là mưa luôn được.
Hoa Vụ cùng Phương Lang tạm thời không cách nào rời đi, chỉ có thể trốn dưới phế tích phi thuyền để tránh mưa.
Hoa Vụ dựa vào một cánh cửa kim loại biến dạng, cắn chất dinh dưỡng hít vào hai ngụm, vô cùng ghét bỏ: "Cái này cũng quá khó ăn."
"Khó... Khó ăn sao?"
Trên viên tinh cầu này, chất dinh dưỡng như vậy đã được coi là tốt rồi. Bao nhiêu người còn không có mà ăn đâu.
"Ai..."
Hoa Vụ tuy rằng ghét bỏ, nhưng vì lấp đầy bụng, vẫn là ăn hết.
Nữ chính gặp rủi ro không bằng gà.
Có tư cách gì bắt bẻ đâu.
Aizz.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, không có chút ý tứ dừng lại.
Phương Lang không dám dựa vào quá gần Hoa Vụ, ôm đầu gối ngồi ở vị trí bên ngoài, vị trí này của hắn vừa vặn có thể nhìn thấy Phi ca xa xa, đang nằm trên mặt đất.
Dưới màn mưa, hắn không thấy rõ mặt Phi ca, nhưng luôn cảm thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình...
Phương Lang nhịn không được rùng mình một cái.
Phương Lang vừa định dời tầm mắt, lại cảm thấy bên kia không thích hợp lắm.