Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 587

Trên cửa viện Ỷ Trúc Cư bò đầy dây leo, mở ra những bông hoa nhỏ màu trắng mịn, trước cửa viện mọc đầy cỏ hoang, trên phiến đá không người đặt chân rêu xanh mọc lan tràn.

Nam tử mặc áo tím, khoanh tay đứng ở ngoài cửa viện, nhìn cánh cửa viện đã lâu không mở ra.

Đứa bé búi tóc sừng dê, tập tễnh chạy về phía mẫu thân mình, mềm giọng nói: "Mẫu thân, ca ca kia lại tới nữa."

Người mẹ trẻ nhìn về phía đứa trẻ đang chỉ.

"Đó là ai?" Bên cạnh có người hiếu kỳ: "Lớn lên thật là đẹp mắt."

"Ngự hương sư Sư Dư đại nhân." Mẫu thân cười nói: "Hắn chính là nam nhi anh tuấn nhất kinh thành chúng ta, hơn nữa còn chưa cưới thê tử."

"A... Hắn chính là Sư Dư đại nhân, hắn tới nơi này làm cái gì?"

"Không biết. Ba năm nay, hầu như mỗi tháng đều đến, nhưng cũng không đi vào, chỉ đứng ở bên ngoài."

"Vậy trước kia trong viện ai ở?"

Người mẹ trẻ lúc đó còn chưa gả đến đây, nhưng hàng xóm gần đó của bà đã từng nói:

"Hình như là tiểu thư lục phủ của gia đình chế hương trước kia, tên là Lục... Lục Sơ, đúng rồi, là cái tên này."

"Nàng có quan hệ với Lục thị kia không?"

Người mẹ trẻ tuổi suy nghĩ một chút: "Lục thị bây giờ, đương gia tên là Lục Tử Trình, hình như là ca ca Lục Sơ."

"Vậy Lục Sơ kia đâu?"

Người mẹ trẻ lắc đầu: "Không ai từng bái kiến."

Lục thị của Lục Tử Trình, hiện giờ cũng coi như là số một số hai trong kinh thành.

Lúc trước cha mẹ hắn xảy ra chuyện, hắn lại không để ý đến ân dưỡng dục phân gia, ai có thể nghĩ tới, hiện tại hắn có thể có một phen thành tựu này.

Nhưng hiện tại Lục phủ, chỉ có Lục Tử Trình và phu nhân mới cưới của hắn, cũng không nghe nói trong phủ còn có người khác.

...

Mặt trời lặn về hướng tây, ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ trên cửa viện, quang ảnh hư ảo hóa thành một đạo bóng người mơ hồ.

Sư Dư nhìn người kia đi về phía mình.

Quần áo thiếu nữ đung đưa tung bay, đôi mắt đen gợn sóng ánh sáng trong suốt, cười dịu dàng nhìn hắn.

Hắn theo bản năng vươn tay ra, nhưng mà lại chỉ bắt được một nắm không khí lạnh lẽo.

"A..."

Sư Dư thu tay lại, tự giễu cười một tiếng, chậm rãi xoay người rời đi.

"Đại nhân, mắt ngài sao lại đỏ lên..."

"Không có việc gì, một con muỗi mà thôi." Sư Dư cúi đầu tiến vào xe ngựa.

Khi rèm xe hạ xuống, hắn nhẹ nhàng chớp mắt, một giọt nước mắt không tiếng động từ đuôi mắt rơi xuống.

Thanh âm Sư Dư từ trong xe ngựa truyền ra: "Đi U Lan các."

"Vâng."

Bên cạnh U Lan Các là Vãn Hương lâu.

Vãn Hương Lâu tuy rằng là của hắn, nhưng hắn lại rất ít khi đến, lúc này nhìn cửa lớn Vãn Hương lâu đông như trẩy hội, Sư Dư có chút hoảng hốt.

Hắn nhớ tới hình ảnh lúc trước cô đem khế ước đưa cho hắn.

Nét mặt tươi cười của thiếu nữ đều ở trước mắt, nhưng hiện thực người và vật không còn nữa.

Sư Dư xuống xe ngựa, bước vào U Lan các cách vách Vãn Hương lâu.

"Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, quý nhân sau khi thử xong phải lập tức thu thập sạch sẽ, đừng ngoáy đến khắp nơi đều là..."

"Công tử mời vào bên trong, công tử nhìn lạ mặt, là lần đầu tiên đến U Lan các chúng ta sao?"

Lục Tử Trình đang khiển trách hạ nhân, thanh âm chợt thu lại, ánh mắt rơi vào trên người nam tử áo trắng đang tiến vào cửa.

"A, khách quý." Lục Tử Trình âm dương quái khí mở miệng: "Hôm nay mặt trời mọc hướng nào, Ngự hương sư Sư đại nhân thế mà lại đến tiểu miếu của ta."

Thị nữ nghênh Sư Dư tiến vào bên cạnh trừng mắt, đây là... Ngự hương sư Sư đại nhân?

Xưng hô Ngự hương sư thế này, chỉ có chế hương sư nhậm chức trong cung mới có thể được xưng hô như vậy.

Lão gia nhà nàng thế mà còn quen biết Chế Hương sư?

Sư Dư: "Ta muốn hàn huyên với ngươi."

"Có cái gì tốt mà nói chuyện." Lục Tử Trình không muốn phản ứng với hắn: "Sói mắt trắng."

"..."

Quản sự bên cạnh Lục Tử Trình rất có nhãn lực, lôi kéo những người khác rời đi.

"Ta muốn biết, mấy năm nay nàng sống như thế nào."

Lục Tử Trình giả vờ không biết hắn nói tới ai: "Ai?"

"Lục Sơ."

Biểu tình trên mặt Lục Tử Trình trong nháy mắt không còn: "Nàng đã chết."

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, nàng chết rồi." Lục Tử Trình liếc hắn một cái: "Sư đại nhân thế nào ngay cả lời này cũng nghe không rõ."

Hai tay Sư Dư ở bên cạnh nắm chặt, ngữ khí lại rất bình tĩnh: "Sao nàng lại chết?"

Nàng làm sao lại chết được?

Sư Dư chưa từng nghĩ tới... Nàng sẽ chết.

"Con người đều sẽ có một lần chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Sư đại nhân ba năm cũng không có hỏi một câu, hôm nay nghĩ như thế nào lại tới đây?"