Hắn không thích cô, vì sao phải hôn cô?
Đây không phải là cô biết rõ cố hỏi sao?
"Ừm."
Sư Dư cảm giác cuộc nói chuyện này cũng không tốt đẹp như vậy.
Sâu thẳm trong nội tâm có một giọng nói đang nhắc nhở hắn không nên tiếp tục...
"Ta cũng không ngại ở cùng một chỗ với ngươi." Hoa Vụ ngữ khí bình tĩnh: "Nhưng ngươi phải hiểu rõ một chuyện."
Sư Dư nắm lấy bàn tay bên cạnh áo bể hồ càng dùng sức, lẩm bẩm hỏi: "Cái gì?"
Giọng điệu Hoa Vụ bình tĩnh bình thản: "Ta sẽ không yêu ngươi."
Sư Dư sửng sốt một chút: "Tại... Tại sao? Là ta chỗ nào..."
"Không liên quan gì đến ngươi." Hoa Vụ nói.
Không liên quan gì đến hắn...
Hắn nhìn về phía người đối diện, dường như muốn phân biệt cái gì đó từ trên mặt cô.
"Ngươi có người... thích?" Đây là khả năng lớn nhất mà Sư Dư có thể nghĩ đến lúc này.
Hoa Vụ: "Không có."
Sư Dư nghe thấy hai chữ này, không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy vì sao không thể thử..." thích ta đây? Ta có chỗ nào không tốt?
"Không thể chính là không thể, nếu như ngươi nhất định phải hỏi đến cùng, vậy thật xin lỗi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết như vậy."
"..."
"Cô nương, đến nơi rồi."
Hoa Vụ đứng dậy chuẩn bị đi xuống: "Sư Dư, ngươi suy nghĩ thật kỹ, nếu như muốn tiếp tục, ngươi phải tiếp nhận điều kiện như vậy. Nếu như ngươi không muốn tiếp tục, chúng ta sẽ kết thúc ở chỗ này, đối với cả hai đều tốt."
Đồ tể đỡ Hoa Vụ xuống xe, thấy cô không quay đầu lại mà tiến vào Ỷ Trúc Cư, có chút kỳ quái.
Sao lại không đợi Sư công tử?
Mà Sư Dư ngồi trong xe, hồi lâu cũng không xuống.
"Công tử, đến rồi." Đồ tể nhắc nhở một lần nữa.
Đồ tể kêu ba lần, Sư Dư mới xuống xe, cả người đều có chút hoảng hốt, thiếu chút nữa vấp ngã trong tuyết.
"Sư công tử, ngài không sao chứ?"
"Không có, không có việc gì." Sư Dư ép buộc mình trấn định: "Ta không sao."
Đồ tể vẻ mặt nghi hoặc nhìn bóng lưng Sư Dư, vừa rồi không phải còn tốt sao?
Lúc Sư Dư đi, là từ phòng Hoa Vụ rời đi.
Lúc này hắn không thể đến phòng cô nữa, cho nên hắn xoay người trở về căn phòng trước đó.
Phòng đã lâu không có người ở, âm lãnh ẩm ướt, còn có một mùi mốc không dễ ngửi.
Đồ tể không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi nhiều, lấy than lửa cho Sư Dư.
"Công tử, ngài sưởi ấm trước."
Sư Dư ngồi bên than lửa, nhưng lại không cảm thụ được nửa điểm ấm áp.
Trước đây rõ ràng cô đều tiếp nhận hắn, thậm chí còn chủ động...
Hắn cho rằng, cô không cự tuyệt hắn, chính là mặc định, bọn họ có hảo cảm với nhau.
Nhưng Sư Dư đem hồi ức phân tích một phen, lại phát giác hắn cũng không dám nói rõ, dường như đã sớm biết, chỉ cần hắn nói ra, sẽ không giống nhau.
Hắn chịu không nổi đáp án này.
Nếu như cô ngay từ đầu đã có quyết định...
Vì cái gì lại muốn tiếp nhận hắn?
Cô có thể cự tuyệt mà.
Không thích hắn, còn dây dưa không rõ với hắn... Cô coi hắn là cái gì?
Nếu là cô sớm cự tuyệt, hắn cũng sẽ không tiếp tục trả giá cho cảm tình còn thừa không nhiều lắm của mình.
"Công tử! Bàn tay của ngài!!"