*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên
====
Hoa Vụ ngẩng đầu, nhìn vào trong phòng: "Ân Tương Tư đâu?"
"Đi ra ngoài rồi."
"Ồ."
Hôm nay còn phải đi Tri Lai sơn trang, Hoa Vụ cũng không lại bao lâu, nhanh chóng đứng lên.
Hoa Vụ sửa sang lại y phục cho tốt, duỗi người, "Đi xuống ăn......"
Lời của Hoa Vụ còn chưa nói xong, thân thể đã bị túm về sau, thoáng cái đã ngã vào trong ngực Liên Hoài.
Sáng sớm, trong mưa phùn kéo dài, nụ hôn của thiếu niên đều là ướŧ áŧ.
......
......
Ân Tương Tư mang theo bữa sáng đi lên, nàng đẩy cửa vào, "Khi nào chúng ta ra......"
Trong phòng, Hoa Vụ còn ngồi ở trên đùi thiếu niên, một tay ôm cổ hắn, trên mặt hai người đều nhiễm màu đỏ ửng, không khí ái muội kiều diễm lưu chuyển ở toàn bộ phòng.
Ân Tương Tư thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.
Nàng hoảng loạn xoay người, "Thật xin lỗi, ta cái kia......!đi ra ngoài trước."
Hoa Vụ gọi nàng lại, "Chúng ta không làm gì cả."
Ân Tương Tư: "......"
Ta tin.
Hoa Vụ thoải mái hào phóng đứng dậy, ngồi xuống bàn ăn.
Liên Hoài càng như cái gì cũng chưa xảy ra, so với Hoa Vụ còn đúng lý hợp tình hơn.
Cả mặt Ân Tương Tư đỏ bừng, ánh mắt dao động không tìm được một địa điểm cố định, giống vừa rồi người bị bắt gặp làm làm chuyện xấu chính là nàng.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa sáng, khởi hành đi Tri Lai sơn trang trước.
......
......
Khi Hoa Vụ đến Tri Lai sơn trang, còn đang mưa.
Mưa phùn mông lung, Tri Lai sơn trang giống như một bức tranh sơn thuỷ mưa bụi ở Giang Nam, nhà cửa san sát nối tiếp nhau không ngừng kéo dài lên trên, đại khí hào hùng nói không nên lời.
Chỗ cửa sơn trang, có người ra vào.
Mưa phùn cũng không thể ngăn cản bước chân của các hào kiệt đến tham gia đại hội anh hùng.
Hoa Vụ đặt đấu lạp* lên trên đầu Liên Hoài, cũng dặn dò hắn: "Bớt nói lại."
*Đấu lạp nè, cũng có thể gọi là mũ trúc, nhưng chắc của Liên Hoài phải khó nhìn hơn, kiểu màu đen hoặc trắng đυ.cLiên Hoài: "Ồ."
Ân Tương Tư trước đi xuống, căng dù giấy ra.
Theo sau là Liên Hoài, trực tiếp cướp dù giấy của Ân Tương Tư đi, chống ở trước cửa xe, chờ Hoa Vụ xuống dưới.
Ân Tương Tư: "......"
Vì sao công tử đẹp như vậy, lại không có phong độ như thế chứ......
Ân Tương Tư nhìn thiếu nữ đặt lên cánh tay của Liên Hoài, tâm tình phức tạp.
Hắn chỉ là không có phong độ với những người khác.
Ân Tương Tư đi theo bọn họ một đường, nhưng cũng không rõ ràng quan hệ của hai người này lắm, chỉ là cảm thấy bọn họ có chút thân mật, nhưng lại không giống đôi tình lữ bình thường.
Ân Tương Tư dầm mưa, một lần nữa cầm một cái dù giấy căng ra.
"Tương Tư?"
Ân Tương Tư quay đầu liền thấy một bóng người quen thuộc, chạy về phía chính mình.
Thấy người quen, cảm xúc của Ân Tương Tư thoáng cái liền sụp đổ, "Chân Nghi."
Ân Tương Tư ôm tiểu đồng bọn, ở cửa lớn nhà người ta gào khóc, Giang Chân Nghi có hơi bất đắc dĩ, lại không thể đẩy nàng ra, chỉ có thể an ủi nàng.
Cuối cùng là phụ thân của Giang Chân Nghi lại đây, lúc này mới ngăn Ân Tương Tư tiếp tục khóc lại.
"Giang bá phụ." Ân Tương Tư đỏ mắt gọi người.
"Không sao là tốt." Giang phụ gật đầu, "Chuyện của Thanh Lam Môn, chúng ta đều đã biết, nén bi thương."
Trong khoảng thời gian này Ân Tương Tư đã chịu đủ khổ rồi, lúc này bị đề cập đến, cũng chỉ lộ ra một tia khó chịu.
"Cha ta phái người tìm muội khắp nơi, nhưng đều không tin tức, thật là lo chết ta rồi." Giang Chân Nghi lôi kéo Ân Tương Tư, "Bọn họ đều nói muội đã xảy ra chuyện, ta không tin, ta biết ngay muội sẽ không có chuyện gì mà."
"Ừ......!dù sao gì cũng nhờ hai vị này cứu giúp, muội mới có thể đến nơi đây."
Giang phụ cùng Giang Chân Nghi đồng thời nhìn về phía người phía sau Ân Tương Tư.
Nam nhân mang nón che, cơ hồ đem nửa người trên đều bị che lại, chỉ có thể thấy kiếm hắn nắm trong tay.
Nhưng thanh kiếm kia......!rõ ràng là nữ hài tử dùng.
Bên cạnh hắn là một tiểu cô nương, đang nhìn bọn họ không chớp mắt.
Đối diện với tầm mắt của họ, tiểu cô nương cũng không tránh không né, khóe môi khẽ nhếch lên, lễ phép mỉm cười, gật đầu chào hỏi.
Người giang hồ ít nhiều gì cũng có nhiều người cổ quái, đối với cách ăn mặc của Liên Hoài Giang phụ đã thấy nhiều, không lấy làm lạ, đành phải nói với Hoa Vụ: "Đa tạ hai vị tiểu hữu tương trợ.
Về sau nếu là cần đến chỗ Giang mỗ, Giang mỗ có thể giúp đỡ nhất định sẽ giúp."
Giang phụ trên mặt nhìn qua không có quan tâm Ân Tương Tư lắm, lại đem ân tình mà Ân Tương Tư thiếu này, ôm tới trên người mình.
Hoa Vụ cười một chút, "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Giang đại hiệp không cần để ở trong lòng."
Giang phụ lại lần nữa nhìn kỹ Hoa Vụ một phen, lời này của nàng không giống như là khách khí, ngược lại như là thật sự không để cái hứa hẹn này của hắn ở trong lòng.
Nàng không biết mình là ai?
"Phụ thân, có nói cái gì đi vào trước rồi nói sau." Giang Chân Nghi nhắc nhở Giang phụ, "Mưa càng ngày càng lớn rồi."
"Được." Giang phụ mời Hoa Vụ và Liên Hoài theo chân bọn họ cùng nhau đi về phía cửa chính của sơn trang.
Giang phụ lấy thiệp mời ra, người kiểm tra thiệp mời thao tác đưa lưng về phía bọn họ, sau đó còn đưa mắt quan sát Giang phụ vài lần, cuối cùng mới khom lưng mời, "Giang đại hiệp mời vào bên trong."
Đến lượt Liên Hoài, sau khi đối phương tiếp nhận thiệp mời xong, cũng là thao tác giống như thế.
"Vị công tử này, mong ngài gỡ đấu lạp xuống."
Liên Hoài: "......"
Hoa Vụ: "......"
Xong con bê, hình như bọn họ biết diện mạo của mỗi người.
"Nếu ngài không tiện, chúng ta có thể đi sang bên cạnh." Người của Tri Lai sơn trang tri kỷ nói.
Liên Hoài: "......"
"A, thiệp mời của các ngươi không phải là lai lịch bất chính chứ?"
Thanh âm yêu kiều, vang lên từ nơi xa.
Một chiếc xe ngựa dừng ở cửa, Liên Hương vén rèm lên, từ bên trong đi xuống dưới, ánh mắt đảo một vòng trên người Hoa Vụ và Liên Hoài.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, đáy lòng Liên Hương liền bốc hỏa, châm chọc nói: "Các ngươi là người có gì không thể nhìn? Thế mà lại muốn che lại, các ngươi nhớ phải kiểm tra thật kỹ thiệp mời của bọn họ, xem có phải của bọn họ hay không."
Câu đằng sau kia là nói với người của Tri Lai sơn trang.
Người của Tri Lai sơn trang cũng có chút khó hiểu mà nhìn về phía Liên Hoài.
Bởi vì lo lắng người của Đỗ Lăng trà trộn vào, cho nên lần này kiểm tra nghiêm ngặt hơn so với trước đó.
Hoa Vụ bình tĩnh nhìn nàng ta: "Ngươi còn muốn hẹn đánh nhau?"
Liên Hương bị ánh mắt kia nhìn, sau lưng không hiểu sao lại phát lạnh, thiếu chút nữa đã lùi về sau một bước.
Nhưng nàng ta rất nhanh đã thẳng eo, nói với người Tri Lai sơn trang: "Bọn họ rất khả nghi, ta hoài nghi thiệp mời của bọn họ căn bản không phải của chính họ! Bọn họ muốn trà trộn vào!!"
"Công tử, mong ngài gỡ đấu lạp xuống."
Liên Hoài: "......"
Hoa Vụ không có gì biểu tình mà nhìn Liên Hương, tối hôm qua là xuống tay quá nhẹ.
Liên Hương kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Hoa Vụ.
Bọn họ không dám lộ ra gương mặt thật để chứng trong sạch, vậy thiệp chắc chắn là có vấn đề!!
Liên Hương cảm thấy mình phát hiện chân tướng, càng không sợ hãi.
......
......
Giang phụ thấp giọng hỏi Ân Tương Tư: "Con biết bọn họ có lai lịch gì không?"
Hiện tại ông ta cũng không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện giúp bọn họ, nếu mà bọn họ có quan hệ với Đỗ Lăng, hắn ra mặt đảm bảo cho bọn họ đi vào......!vậy cái trách nhiệm này hắn cũng không gánh nổi.
Ân Tương Tư: "Bọn họ không phải người xấu."
"Con không biết bọn họ là ai?"
Lai lịch của Hoa Vụ là gì, nàng thật sự không biết.
Nhưng tối hôm qua nàng đã biết thân phận của Liên Hoài.
Ân Tương Tư do dự, có nên nói thân phận của Liên Hoài hay không......
Nếu Giang phụ hiểu rõ bọn họ, nể mặt Ân Tương Tư, hắn sẽ không chút do dự ra mặt.
Nhưng hiện tại hắn không thể......
Mà hai người trẻ tuổi kia, tựa hồ cũng không có ý xin hắn giúp đỡ.
Người của Tri Lai sơn trang nhìn chằm chằm Liên Hoài, người ở cửa đều lặng lẽ gia tăng không ít.
Không khí dần dần trở nên nặng nề hơn.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Vé tháng, bảo ~
Ném một cái ~~
Please ~~
====
Xin lỗi mọi người nhiều nhưng đột nhiên xảy ra chút chuyện nên có lẽ sẽ không full vị diện vào cuối tuần được (TT).