Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 56: Địa vị khó giữ

Từ lần gặp mặt ở Phàm giới, trong lòng Thẩm Túc Chi vẫn luôn buồn bực mất mát, đối với Tống Yến ngoại trừ hổ thẹn còn quanh quẩn hai loại cảm xúc không nói rõ được. Chính cảm xúc này đã thôi thúc hắn tới Mạc Ất thành, đi đến nơi gặp mặt đầu tiên giữa hắn và Tống Yến.

Vừa đến cửa thành, thứ mùi khó có thể dùng lời diễn tả nháy mắt chui vào xoang mũi hắn, Thẩm Túc Chi khẽ nhíu mày, bước vào bên trong, khung cảnh hoang vu lập tức đập vào mắt. Trên đường phố vài người vội vã đi lại, ai cũng gầy trơ xương, bộ dạng chật vật, còn có một hai người điên rồi, trong miệng luôn lẩm bẩm như bị bệnh tâm thần.

Thẩm Túc Chi vừa đặt chân vào Mạc Ất thành đã lập tức bị rất nhiều ánh mắt đánh giá, có cảnh giác, có phòng bị, cũng có hoài nghi, nhưng không có ai dám tiến lên. Hắn dừng lại, tiếp tục không coi ai ra gì mà đi tới trung tâm thành. Có mấy bách tính bình thường vẫn luôn đi theo hắn, thấy hắn hướng tới Vạn Tượng Môn đã là một mảnh phế tích lại càng thêm cảnh giác. Càng tới gần Vạn Tượng Môn, Thẩm Túc Chi càng có thể cảm nhận được khí tức thuộc về Tống Yến lưu lại trong không khí, cảm xúc cuồn cuộn càng thêm mãnh liệt.

Sư tôn cũng đã tới nơi này, y tới làm gì?

Có giống mục đích của hắn hay không?

Nhưng sau khi nhìn thấy thảm trạng ở Vạn Tượng Môn, trái tim đang nhảy loạn của Thẩm Túc Chi trong nháy mắt lại rơi xuống đáy vực. Nơi này đúng là có lưu lại chút dao động linh lực của Tống Yến, nhưng bên cạnh đó vẫn còn một loại năng lượng tà ác khác, không giống ma khí trong cơ thể hắn mà giống như vô số oán khí tụ lại, tuy chỉ là chút tàn dư nhưng lại khiến cho người khác cực kỳ khó chịu. Hơi thở này… sao lại giống như loại khí tức trước kia hắn cảm nhận được khi cùng sư tôn tới Quy Nhất Phái?

Đôi mắt đào hoa u ám của hắn nhìn quanh một vòng, thấy mấy người bình thường sợ hãi rụt rè trốn ở phía sau quan sát liền trực tiếp vung tay lên, trong vòng một giây liền bắt được một người có sắc mặt tốt nhất trong số họ.

Người kia thấy mình đột nhiên bắt đã sợ hãi, lại thấy trên tay người trước mặt còn có hắc khí bao phủ thì càng phát run, nhưng cả người không thể động đậy: “Ma… Ma tu! Ngươi là Ma tu!”

Thẩm Túc Chi miễn cưỡng nhìn người nọ: “Bản tọa có mấy vấn đề hỏi ngươi. Trả lời tốt thì bản tọa bảo đảm ngươi sẽ không chút tổn hại quay về, nếu có điều che giấu —— “

Ánh mắt hắn đột nhiên sắc bén, dọa người kia sợ đến muốn nhảy dựng, vội vã biểu thị thái độ của mình: “Tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy.”

Thẩm Túc Chi lập tức khôi phục thái độ hờ hững như cũ, lười biếng nói: “Bản tọa hỏi ngươi, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”

Người kia liếc nhìn phế tích, trong mắt bùng lên phẫn nộ cùng sợ hãi, thổn thức nói: “Việc này phải nói tới chuyện từ năm năm trước —— “

Nửa khắc sau, người kia nói tới miệng khô lưỡi khô, đang nhắc tới việc có vị đại năng Tu chân giới dùng sức mình đánh bại Vạn Tượng Môn, cứu cả đám người bọn họ ra ngoài, Thẩm Túc Chi đột ngột mở miệng: “Người cứu các ngươi có phải là một người mặc bạch sam không?”

Người kia kinh ngạc: “Ngài cũng biết vị đại nhân Tu chân giới kia? Cũng đúng, Ma giới của ngài cùng Tu chân giới từ trước đến giờ luôn là tử địch, nhân vật lớn như Phù Hoa chân quân thì tất nhiên ngài cũng phải nghe nói qua.”

Thẩm Túc Chi nghe thấy lời này thì dừng một chút, dường như không chút để ý mà hỏi: “Y ở đâu?”

“Ngài nói Phù Hoa chân quân? Hôm qua chân quân đã rời đi rồi, sợ là ngài không thể gặp được.”

Thấy Thẩm Túc Chi chỉ hỏi mấy câu mà không có ý động thủ, người kia cũng to gan lên: “Ngài có quen biết với chân quân của chúng ta? Ngài ấy làm người chính trực, coi tính mạng mấy người bình thường như chúng ta cũng quan trọng như tính mạng tu sĩ, thực lực cũng là đứng trên đỉnh. Đại nhân, ngài mà đối chiến với chân quân chúng ta thì không thể được gì tốt đâu.”

Thẩm Túc Chi hơi run, sau đó nhếch môi, gương mặt mỹ miều như hoa ngọc, hắn tự giễu nói: “Y đúng là rất tốt.”

Cuối cùng, hắn nhàn nhạt liếc nhìn khu phế tích kia, cũng mất hứng thăm lại chốn cũ, tiện tay hủy bỏ giam cầm người nọ, trực tiếp rời khỏi Mạc Ất thành. Ai ngờ vừa trở lại Ma cung, chỉ thấy Thao Thiết trong hình người sốt ruột hoảng loạn chạy về phía hắn, trong tay nắm một lá thư mỏng manh, kêu to: “Đại sự không ổn, mỹ nhân muốn nhận thêm đồ đệ đó!”

Hình như Thẩm Túc Chi bị tin tức từ trên trời giáng xuống này làm cho kinh sợ không biết phải làm gì. Hắn vô ý hung hăng nắm lấy tay Thao Thiết, trong lòng dâng lên khủng hoảng cực lớn cùng sự phẫn nộ khó có thể giải thích, trong cặp mắt đào hoa âm tình bất định chính là tức giận ngập trời: “Ngươi vừa nói gì?!”



【 Chúc mừng kí chủ hoàn thành nội dung nhiệm vụ cốt truyện, điều tra được việc cư dân Mạc Ất thành cùng đệ tử Nhạc Hoa Tông mất tích, đồng thời cứu người thành công. Chúc mừng ngài được thưởng 100 tích phân (đã tăng gấp đôi), hiện tại ngài có tổng cộng 192 tích phân, mời ngài không ngừng cố gắng! 】

【 Hệ thống đang tính toán —— hệ thống tính toán xong xuôi, tâm tình nam chính có dao động, giá trị hảo cảm đối với ngài hiện tại là 55 điểm, mời ngài tiếp tục cố gắng! 】

Lần này Tống Yến trở về, Nguyên Minh Tử rất là vui mừng. Trước hắn lo lắng Tống Yến sẽ sa vào đau khổ thất vọng không dứt được, cho nên suốt thời gian Tống Yến ra ngoài đều thấp thỏm vượt qua từng ngày. Bây giờ thấy sư đệ mình yên lành trở về, tinh thần so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều, hắn lập tức yên lòng. Đương nhiên, Nguyên Minh Tử cũng không quên chính sự. Dò hỏi rõ ràng chuyện phát sinh ở Mạc Ất thành rồi, Nguyên Minh Tử chau mày, an ủi những đệ tử trở về từ cõi chết, lập danh sách đệ tử tử vong, lập tức bắt tay chuẩn bị xử lý hậu sự.

Sự việc Vạn Tượng Môn lần này cùng với chuyện ở Quy Nhất Phái lần trước làm cho bọn họ đề cao cảnh giác, Nguyên Minh Tử lập tức truyền tin cho chưởng môn các đại tông phái để thông báo việc này, lại dặn dò tông môn phụ thuộc Nhạc Hoa Tông ở các nơi tăng mạnh phòng bị, nếu có mất tích tương tự phải lập tức thông báo, chớ hành sự lỗ mãng. Trong lúc nhất thời, Tu chân giới náo động, chỉ lo chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình.

Tống Yến là đại công thần cho sự kiện lần này, tất nhiên được ưu đãi nhất, Phù Dao Phong xếp đầy đan dược vào hai túi Càn Khôn đưa tới chỗ y, Nguyên Minh Tử cũng chọn vài món bảo bối trong Tàng Bảo Các đem qua Phù Trần Phong. Một thời gian sau đó, đệ tử Nhạc Hoa Tông nhắc tới Tống Yến đều sẽ kính nể mà nhìn về phía Phù Trần Phong, sau đó cúi người hành lễ thật sâu, biểu thị tôn trọng.

Dưới chân núi Phù Trần Phong, đệ tử qua lại đồng loạt hướng ánh mắt hâm mộ về phía hai người đứng đó. Họ đã sớm biết chưởng môn chọn ra hai đệ tử ngoại môn thiên phú không tệ, định đưa vào Phù Trần Phong làm việc vặt cho Phù Hoa chân quân, giải sầu một chút, bọn họ hâm mộ cực kỳ.

Trước kia chân quân ngoại trừ Thẩm sư huynh cũng không nhận đồ đệ khác, họ tất nhiên cũng không dám mơ ước được trở thành đệ tử Phù Hoa chân quân. Nhưng chỉ cần được chân quân chỉ điểm một hai câu, thực lực của bọn họ chắc chắn sẽ tăng nhanh như gió, không thể giống bình thường, nên bọn họ cực kỳ hâm mộ mấy người may mắn được chọn này, chỉ hận không thể nhảy vào thế chỗ.

Thời điềm Tống Yến đi đến chân núi liền nhìn thấy hai đệ tử mặc trang phục màu xanh. Hai người ngày thấy y liền sáng mắt lên, cùng bước tới hành lễ với y.

“Chúc chân quân một ngày tốt lành.” Hai người đồng thanh.

Nét mặt Tống Yến có chút mờ mịt: “Các ngươi đây là… ?”

Hai người kia nhìn nhau, một trong hai giải thích: “Hồi bẩm chân quân, chúng đệ tử vốn là đệ tử ngoại môn, may mắn được chưởng môn chọn đến chỗ ngài làm việc vặt.”

Nói thật dễ nghe, bên ngoài là tới làm việc vặt, trên thực tế vẫn là Nguyên Minh Tử sợ y còn chịu ảnh hưởng từ Thẩm Túc Chi, cảm thấy cô độc, phái hai tiểu đệ tử này tới thêm chút nhân khí cho Phù Trần Phong.

Tống Yến nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, tâm tình khá là phức tạp. Đây cũng xem như tâm ý của sư huynh, dù không quá nguyện ý để Phù Trần Phong xuất hiện người khác, y vẫn tạm thời tiếp nhận ý tốt của Nguyên Minh Tử. Đợi sau này tìm cớ để hai người này trở về ngoại môn tu luyện đi, Tống Yến nghĩ như vậy, đưa hai người này vào kết giới.

Hai đệ tử này quả thật thông minh chịu khó, bình thường sẽ không quấy rầy Tống Yến tu luyện, xử lý cả Phù Trần Phong to lớn cực kỳ gọn gàng ngăn nắp. Tống Yến cũng thỉnh thoảng bớt chút thời gian chỉ đạo hai người tu luyện. Tuy hai người này thiên phú không sánh được đệ tử nội môn, nhưng cũng tiến bộ nhanh chóng, không bao lâu liền đột phá Trúc Cơ, tại nội môn cũng coi như thành tích không tồi.

Hai người này một tên là Triệu Nhàn Tu, người còn lại tên là Chu Chu, đều là đứa trẻ ngoan, lanh lợi lại chăm chỉ. Ngày dài nhàn nhã, có lúc Tống Yến còn suýt quên mất nhân vật tên là Thẩm Túc Chi.

Mà bên khác, hàng ngày Thẩm Túc Chi lại nghiến răng nghiến lợi nghe Thao Thiết báo cáo về sinh hoạt hài hòa của Tống Yến cùng hai tên đệ tử kia, du͙© vọиɠ muốn phá hủy trong lòng điên cuồng tăng lên. Hắn vốn cũng không phải người tốt lành gì, càng khỏi nói tới địa vị Ma tôn, nổi danh tàn nhẫn vô tình, khó mà đoán trước. Sau nửa tháng kiên nhẫn nghe báo cáo, Thẩm Túc Chi rốt cục cũng không nhịn được, lửa giận trong lòng bùng nổ, xắn tay đi tìm một cuốn bí thư thượng cổ mà mình lấy được từ một bí cảnh nào đó. Cuốn sách này ghi lại rất nhiều trận pháp thượng cổ đã thất truyền, trong đó có cả cách chữa trị truyền tống trận.

Lúc trước hắn bị Nguyên Minh Tử phát hiện thân phận, tuy bị đánh một trận, tiểu viện của hắn cũng trở thành một mảnh phế tích, nhưng truyền tống trận này cực kỳ bí ẩn, lúc không sử dụng thì căn bản là không tìm được vị trí, cho nên truyền tống trận có thể chỉ bị hư hại đôi chút, vẫn còn có thể chữa trị. Thậm chí còn có thể chuẩn bị trước năng lượng cần thiết cho truyền tống trận, miễn cưỡng đi qua bên kia, tu bổ xong thì truyền tống trở lại.

Bất kham chịu đựng Tống Yến thân cận cùng những đệ tử khác như vậy, thậm chí còn vượt qua cả hắn, Thẩm Túc Chi không thể nhịn được nữa, sau khi chuẩn bị xong xuôi năng lượng cần thiết cho truyền tống trận thì lập tức khởi động trận pháp.

Truyền tống trận mơ mơ hồ hồ, lấp loé không ngừng, thoạt nhìn rất không ổn định, Thẩm Túc Chi ở trong đó cảm nhận được chút áp lực. Ngay lập tức trận pháp trong truyền tống trận khởi động, hắn bị một nguồn sức mạnh vô hình đè ép, ngay lúc hắn nghiến răng, cổ họng cảm nhận được vị rỉ sắt, cảnh tượng quanh thân đột nhiên biến hóa, biến thành Phù Trần Phong mà hắn quen thuộc.

Nơi này trước kia hẳn là tiểu viện của hắn, nhưng bây giờ gian nhà đó đã biến mất không còn tăm hơi, dưới chân biến thành một mảnh đất trống, sạch sẽ gọn gàng, không tìm được chút dấu vết tồn tại của tiểu viện.

Đôi mắt Thẩm Túc Chi tối sầm, lại không dám chần chờ, đem năng lượng đã chuẩn bị tốt tới bổ khuyết cho truyền tống trận. May mà, truyền tống trận cũng không hỏng nhiều, không bao lâu liền xong. Nhưng ngay lúc hắn tu bổ truyền tống trận, Triệu Nhàn Tu và Chu Chu cảm nhận được dao động linh lực cường liệt ở nơi này liền đi tới, thấy Thẩm Túc Chi thì đồng thời sửng sốt.

Bọn họ cực kỳ quen thuộc khuôn mặt này, Thẩm Túc Chi từng là mục tiêu hai người truy đuổi cả đời, mà bây giờ, trong lòng chỉ còn dư lại cảnh giác cùng kiêng kỵ.

“Ngươi tới làm gì —— “

Lời còn chưa dứt, hai người này đã bị Thẩm Túc Chi thiếu kiên nhẫn bắt lại ném vào truyền tống trận. Sau một trận trời đất quay cuồng, hai người rơi xuống trên thảm trải sàn mềm mại ở Ma cung.

______________

Tác giả có lời muốn nói: #Thẩm Túc Chi ghen#