Hiệu Trưởng Trường Quân Đội Là Hùng Tử Cấp S+

Chương 6: Từng lãng quên (18+)

Chương 6: Từng lãng quên - bị hút sữa cha nuôi Mạc Thiên Hoành

Thời điểm Mạc Thiên Hoành lần thứ nhất nhìn thấy Mạc Thành An, là viện mồ côi trong liên bang.

Không giống Đế quốc tôn trọng thư tử độc thân, liên bang nhiều quốc gia nhỏ, trật tự hỗn loạn, đa phần dùng cường giả vi tôn. Cấp cao, mạnh mẽ thư tử sẽ buôn bán hùng tử cấp thấp, nhỏ yếu, làm cho bọn họ trở thành vật phẩm giao dịch giúp trợ hứng. Nếu không cẩn thận sinh hài tử thì thư tử sẽ nuôi lớn, nuôi thành tay chân để sai bảo; mà hùng tử nhỏ yếu sẽ ném cho viện mồ côi, không quản không hỏi.

Trong viện mồ côi tiếp nhận đa số tất cả đều là hùng tử bị vứt bỏ. Những hùng tử 5 tuổi liền bắt đầu lên lớp học chuyên môn giáo dục làm sao lấy lòng thư tử, được bọn họ thương yêu, dùng để đổi lấy đồ ăn cùng quần áo.

5 tuổi Mạc Thành An mới vừa học xong khoá hút sữa để lấy lòng thư tử, Mạc Thiên Hoành liền đi đến viện mồ côi, dưới sự đề cử của đám bạn bè, hắn đã tìm một hùng tử nhỏ tuổi đem về như một món đồ chơi để tìm niềm vui.

Bên trong ba mươi, bốn mươi hùng tử nhỏ tuổi, Mạc Thiên Hoành liếc mắt liền nhìn trúng Mạc Thành An. Mạc Thành An tướng mạo phát triển tốt, cho dù mới 5 tuổi cũng đã nhìn ra là một soái ca bại hoại. Có khi là do tiểu hùng tử khác học hết tất cả chương trình học hoặc thu được đồ ăn do lấy lòng thư tử, nên ánh mắt lúc nhìn Mạc Thiên Hoành giống như xem một khối thịt nướng lớn.

Chỉ có Mạc Thành An, ánh mắt trong suốt, hiếu kỳ mà lại yên tĩnh.

Mạc Thiên Hoành vốn không có ý nghĩ thu dưỡng một đứa trẻ, chỉ thấy sau khi nhìn thấy Mạc Thành An, đột nhiên muốn nuôi.

Viện trưởng viện mồ côi Liên bang nói: "Ngươi coi trọng Tiểu An sao? dáng dấp Tiểu An vô cùng tốt, chờ chúng tôi dạy dỗ xong, chờ hắn lớn khẳng định có thể phụ vụ một nhân vật lớn. Bây giờ ngươi muốn mua hắn đi, viện mồ côi chúng tôi cũng tổn thất khá lớn..."

Mặt Mạc Thiên Hoành trầm xuống, cau mày nói: "Không phải mua bán mà là nhận nuôi." Đem một hài tử đơn thuần như vậy vứt ở nơi xấu xa này, đây là một việc đáng tiếc cỡ nào. Mạc Thiên Hoành nói xong, viết tấm chi phiếu: "Sau khi nhận nuôi, vì cảm ơn các ngươi nuôi dưỡng hắn đến bây giờ, tôi nguyện ý quyên tặng viện mồ côi một số tiền."

Viện trưởng viện mồ côi Liên bang nhìn thấy chi phiếu hơi sững sờ, đuổi theo cò kè mặc cả liền phải cho nhiều thêm một tấm nữa, sau đó lập tức làm thủ tục đem bán Mạc Thành An. Cuối cùng, Mạc Thiên Hoành đem Mạc Thành An nhỏ tuổi thấp bé ôm lên tay, cánh tay nâng cái mông nhỏ của hắn, nói rằng: "Tiểu An đúng không, từ nay về sau, ta chính là cha nuôi con."

Mạc Thành An lộ vẻ mặt nghi hoặc, bi bô nói rằng: "Nhưng mà con vừa mới bắt đầu khoá học đầu tiên là hút sữa, những thứ khác đều chưa học được, ngài cũng chưa từng thử qua."

Mạc Thiên Hoành hơi sững sờ: "Đó là cái gì?"

Mạc Thành An đếm đầu ngón tay trả lời: "Nghe A Liên lần trước bị thư phụ trả về nói, muốn thư phụ yêu thích phải làm cho thư phụ vui vẻ, dùng đầu lưỡi và miệng lấy lòng hắn, thí dụ như: hút sữa, liếʍ côn ŧᏂịŧ, liếʍ huyệt, còn có... Con quên rồi, nói chung còn học tập lâu mới hoàn thành được. A Liên nói hắn hầu hạ không tốt, làm thử hơn sáu lần, đều không thể làm thư phụ thoả mãn, mới bị đuổi về đây."

Mạc Thiên Hoành xoa xoa mái tóc Mạc Thành An có màu đen mềm mại, nội tâm cũng mềm một mảnh: "Không, con là con trai ta, cái gì cũng không cần làm, ta sẽ đem con nuôi lớn. Những thứ trước đây học được đều phải quên hết đi."

Mạc Thành An nghe, khuôn mặt nhỏ hiện lên nụ cười xán lạn, ngọt ngào nói rằng: "Cha nuôi người thật tốt, con mới vừa luyện tập mười phút hút bình sữa xong, hút đến mỏi cả miệng."

Mạc Thiên Hoành nghe, giúp Mạc Thành An xoa hai má, nói rằng: "Không cần học những thứ đó, ta mang con về Đế quốc, bên này hùng tử cho dù nhỏ yếu, nhưng cũng được pháp luật bảo vệ, con không cần học những thứ này. Ta đã nói với con, người muốn trẻ em làm việc này, đều là kẻ rác rưởi."

"Dạ" Mạc Thành An như hiểu mà không hiểu, hắn chặt chẽ vòng qua cổ cha nuôi, đem mặt chôn ở bên trong hõm cổ cha nuôi. Mạc Thành An từng gặp trong viện mồ côi hùng tử lớn hơn, bọn họ luyện bài tập liếʍ côn ŧᏂịŧ, liếʍ huyệt không làm lão sư hài lòng, lập tức liền bị đánh mạnh. Hiện tại cha nuôi thoạt nhìn khá tốt, hắn không muốn bị đuổi về lại viện mồ côi.

...__...

Sau ba tháng, Mạc Thành An năm tuổi rưỡi.

Cha nuôi quả nhiên đối với hắn rất tốt, dẫn hắn đi khu vui chơi giải trí, dạy hắn đọc sách, dạy hắn luyện võ đánh quyền, dẫn hắn đi ăn ngon, chỉ cần hắn ngọt ngào gọi một câu cha nuôi, cha nuôi cái gì cũng sẽ mua cho hắn, quả thực không hề có nguyên tắc. Mạc Thành An nhỏ bé không cần báo đáp cái gì, mãi đến tận một buổi tối, ôm cha nuôi ngủ, đem đầu đặt ở cơ ngực kiện mỹ của cha nuôi, nhìn chằm chằm một điểm nhỏ màu đỏ tươi kia. Điểm nhỏ này linh lung, mỏng manh nhô lên bên trên cơ ngực, thoạt nhìn cực kỳ ngon miệng.

Mạc Thiên Hoành ngáp một cái, hỏi: "Tiểu An con đang suy nghĩ gì đấy sao còn chưa ngủ."

Mạc Thành An nói rằng: "Cha nuôi đối với con rất tốt, con lại không giúp cha nuôi thoải mái, nội tâm rất là hổ thẹn."

Mạc Thiên Hoành vò loạn tóc của hắn, cười nói: "Thoải mái cái gì chứ, con cái thằng nhóc này chỉ cần nghe lời, lớn lên khoẻ mạnh thì cha nuôi đã vui rồi."

Mạc Thành An nhích thân thể nho nhỏ lên, ở trên cơ ngực mỏng manh của Mạc Thiên Hoành cắn một cái, xuất hiện hai hàng dấu răng nho nhỏ, nói rằng: "Chính là làm như vậy giúp cho cha nuôi thoải mái a."

Mạc Thiên Hoành trầm mặt, dạy đỗ nói: "Ta nói rồi, người bắt tiểu hài tử hầu hạ như vậy, đều là rác rưởi. Con không cần làm việc này, ngoan, ngủ đi."

Mạc Thành An hai má phồng lên, ủy khuất khóc. Không bao lâu mắt đã khóc đến hồng hồng, hai bàn tay nhỏ trẳng trẻo, mập mạp liền dụi mắt lung tung.

Mạc Thiên Hoành luống cuống tay chân bò dậy, rút giấy ra giúp hắn lau nước mắt, hỏi: "tiểu tổ tông ơi, ngươi khóc cái gì? Ta còn chưa nói gì con, ta chỉ dạy con một chút. Thôi ngoan nào, đừng khóc nữa."

Mạc Thành An khóc đến thở không ra hơi, âm thanh cũng đứt quãng: "Cha nuôi không cho con cắn, thì không muốn thoải mái, đây là không cần con nữa, bọn họ đều nói thư phụ không cho cắn là do không hài lòng, đang muốn chuẩn bị đem chúng con vứt về lại viện mồ côi. Hu... con không muốn bị trở lại đó đâu... con nghĩ cùng người cũng giống bọn họ..."

Tiếng khóc quá thảm, Mạc Thiên Hoành cho dù là hôn nhẹ hai má hay ôm một cái, giơ cao cao, thật vất vả mới đem Mạc Thành An nhỏ bé dỗ dành lại được, đảm bảo tuyệt đối sẽ không đem hắn đưa trở về. Nhưng Mạc Thành An vẫn khóc: "Nhưng là người cũng không cho cắn... con chỉ biết cái này, những cái khác cũng không biết làm..."

Mạc Thiên Hoành cảm giác không có chút biện pháp giảng đạo lý cùng tiểu hài tử, chỉ có thể đem cơ ngực bên phải đưa đến trước miệng nhỏ của Mạc Thành An, dụ dỗ nói: "Nhanh lên, cho con cắn nè, ôi tiểu tổ tông của ta, đừng khóc nữa được chưa."

"Thật sao?" Mạc Thành An khóc thút thít, đối với điểm nhỏ màu đỏ tươi kia, thử nhẹ nhàng liếʍ một cái. Mạc Thiên Hoành cơ ngực bên phải theo đó mà co rụt lại, lập tức bất động. Mạc Thành An nhìn, rốt cục nín khóc mỉm cười, hàm răng cắn đầṳ ѵú nho nhỏ dùng sức hút một cái, đem đầu quầng vυ' cũng hút vào trong miệng.

Mạc Thiên Hoành cả người chấn động.

Mạc Thành An không hút ra được cái gì, hai tay nhỏ mập mập hai lần ép chặt cơ ngực Mạc Thiên Hoành, làm cho cơ ngực nhô lên một khối nhỏ, lại dùng sức hút. Bên kia Mạc Thiên Hoành hít sâu vào một hơi, lập tức cả người chấn động, một đống nhỏ dưới quần cộc bên trong chăn thuận lợi hiện ra.

Mạc Thành An nhìn, liền nức nở lên, khóc ròng nói: "Cha nuôi, con hút không ra..."

Mạc Thiên Hoành lấy cánh tay che khuất ánh mắt mơ hồ của bản thân, một cái tay khác vươn ngón tay che đầṳ ѵú trước ngực của mình , nói rằng: "Đừng khóc, ngoan, không phải vấn đề của con, là cha nuôi có vấn đề."

Mạc Thành An hiếu kỳ nói: "Vâng? Tại sao ạ?"

Mạc Thiên Hoành lấy cánh tay, đem Mạc Thành An nho nhỏ nằm úp sấp ở trên người ôm lên, đặt bên người, nói rằng: "Con xem, cha nuôi cơ ngực quá mỏng, muốn dày một chút mới có thể hút. Hơn nữa, con cũng không có đủ 15 tuổi, vì 15 tuổi mới có thể hút ra sữa. Ngày hôm nay tới đây thôi, con ngủ trước đi, cha nuôi tắm rửa một chút."

"Thì ra nguyên nhân là như vậy " Mạc Thành An nằm ở trên giường, nói rằng: "Vậy cha nuôi người muốn luyện nhiều một chút, chờ con 15 tuổi giúp người hút nó."

"Được được được." Mạc Thiên Hoành một bên thay quần một bên qua loa nói. Hắn nghĩ, chờ Mạc Thành An 15 tuổi, cũng đã thành niên, khẳng định trường học cũng sẽ dạy khoá sinh lý học, biết xấu hổ sẽ không hút hắn nữa.

Nào ngờ...

Có một thì có hai, mỗi đêm, Mạc Thành An đều sẽ cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của cha nuôi, nắm lấy cơ ngực Mạc Thiên Hoành liền gặm, không hút đầṳ ѵú, bởi vì phải đợi đến 15 tuổi mới có thể hút. Làm xong, Mạc Thành An gối lên trên cơ ngực lớn của cha nuôi, thỏa mãn mà nằm ngủ, khác với việc sủng hạnh trong buổi tối. Ban ngày, Mạc Thành An sẽ giám sát Mạc Thiên Hoành rèn luyện thân thể, đem cơ ngực luyện tập cho to ra.

Như vậy, mãi cho đến khi Mạc Thành An mười lăm tuổi, đêm sinh nhật đó.

Sau khi Mạc Thiên Hoành chúc mừng sinh, Mạc Thành An quen tay hay làm nhanh chóng bò đến Mạc Thiên Hoành đang nằm trên giường, vui vẻ tuyên bố: "Cha nuôi! Con đã mười lăm tuổi rồi!"

Mạc Thiên Hoành cũng mừng thay cho hắn, nói rằng: "Ừ, đúng là lớn rồi, con trưởng thành thật nhanh."

Mạc Thành An vui vẻ nói rằng: "Cha nuôi, con rốt cục cũng có thể giúp ngươi!"

Mạc Thiên Hoành: "?"

15 tuổi, kỷ thành niên của hùng tử. Lúc này, hùng tử thành niên nắm giữ khống chế tinh thần lực, khả năng phát tán tín tức tố.

15 tuổi Mạc Thành An bổng nhiên bạo phát tinh thần lực, hắn từ trên cao nhìn xuống đem thư phụ Cấp A+ đặt ở dưới thân, dùng sức mạnh tinh thần lực to lớn khống chế, tín tức tố hùng tử trẻ tuổi liền như những sợi tơ từng tia từng tia dầy đặc mà quấn vòng quanh hắn, khiến Mạc Thiên Hoành ngửi thấy được mùi thơm mơ hồ, tinh thần rơi vào giây phút mê hoặc, hô hấp dồn dập, l*иg ngực chập trùng, bị quấn đến không thể động đậy.

Mạc Thành An một tay vén áo ngắn Mạc Thiên Hoàn đẩy lên, kề sát vào cơ ngực to dày của Mạc Thiên Hoành, tuyên bố: "Cha nuôi, nếu người không thoải mái thì hãy đẩy con ra."

Dứt lời, Mạc Thành An cúi đầu, trước tiên lấy tay nắm cơ ngực Mạc Thiên Hoành. Ngón tay lạnh lẽo, Mạc Thiên Hoành cúi đầu nhìn thấy con trai nuôi năm ngó tay thon dài kia mở ra, bao trùm lên cơ ngực hắn khổ cực luyện tập... Mạc Thiên Hoành không khỏi run rẩy một lúc, có điểm ngơ ngác mà nghĩ, hắn sắp bị con trai nuôi hút vυ' sao?

Mạc Thành An đặt ngón tay phải lên đầṳ ѵú, khiến đầṳ ѵú nhô lên, đôi môi che úp xuống, mạnh mẽ hút một cái!

"A..." hùng tử thành niên lực hút so với lúc còn nhỏ mạnh hơn nhiều lắm, Mạc Thiên Hoành toàn thân giật bắn lên, phát ra một tiếng than nhẹ trầm thấp, phảng phất đầu óc đều bị con trai hắn hút ra luôn rồi, l*иg ngực chập trùng không yên, huyết dịch của cả người đều hướng về cơ ngực bên phải, cơ ngực phồng to lên.

Mạc Thành An hút đến mấy lần, nghi ngờ nói: "Làm sao vẫn không có sữa?"

Mạc Thiên Hoành trong mắt sương mù mông lung, nghe được câu này, cả người đều cứng đờ, đối mặt ánh mắt nghiêm túc trách cứ cùng tìm tòi nghiên cứu, chột dạ nói: "Bếu mà không bị hút ra, có thể do sữa,.. sữa bị tắc nghẽn ."

Mạc Thành An nghiêm túc nói: "Vậy phải nỗ lực hút mạnh hơn mới được."

"Ừm." Mạc Thiên Hoành trầm ổn mà đáp một tiếng, cơ ngực càng thêm to lớn. Mạc Thành An hai tay cùng tiến lên, xoa bóp, chèn ép, cúi đầu ngậm lấy tiếp tục ra sức hút mạnh một cái ——

Ra rồi!

Một dòng sữa thơm ngọt từ bên trong đầṳ ѵú Mạc Thiên Hoành chảy ra, Mạc Thành An hé miệng uống hết toàn bộ, liếʍ mυ'ŧ, tiếp tục xoa mạnh, đem sữa bên trong ngực Mạc Thiên Hoành đều hút hết, đầṳ ѵú cũng hút đến sưng đỏ lên, mới dời đi một bên còn lại. Như trẻ nhỏ bú sữa, từ đôi môi hút vào đến dạ dày, toàn thân ấm áp, đắm chìm bên trong cảm giác thơm ngọt.

Thứ to lớn trong quần Mạc Thiên Hoành không ngừng đỏ bừng lên, tâm lý sinh ra cảm giác thỏa mãn, giống được cái gì đó lắp đầy.

Bắt đầu từ thời đại viễn cổ, sữa thư tử là cho hùng tử uống, số lượng thư tử quá nhiều mà hùng tử lại ít ỏi. Cho nên, sữa là thủ đoạn thư tử hấp dẫn hùng tử, khi hùng tử yêu thích sữa thì cũng yêu thích khí tức thư tử, do đó thích cùng thư tử làm chuyện khác thân mật hơn.

Sau khi bị hút, Mạc Thiên Hoành càng thêm chú trọng rèn luyện cơ ngực. Luyện được càng ngày càng to, bởi vì con trai hắn không chỉ yêu thích hút, còn xoa, ôm hắn gối đầu ngủ ở trên đó. Nếu quá mỏng manh, Tiểu An khẳng định không thoải mái.

Mà Mạc Thành An 15 tuổi, cũng đủ tuổi tham gia kiểm tra đẳng cấp của hùng tử thành niên, kết quả là cấp A.

Mạc Thiên Hoành thu được kết quả này, nội tâm không khỏi suy nghĩ, thì ra con trai nuôi mới cấp A, đẳng cấp còn thấp so với hắn, không tồn tại tình huống bị con trai áp chế tinh thần lực. Là hắn, không cự tuyệt được thỉnh cầu của con trai nuôi thôi.

Nhưng mà là cấp A... Mạc Thiên Hoành vì con trai hắn mà vui vẻ, rồi lại có chút phiền muộn.

"Cha nuôi, người tại sao tâm tình không tốt?" Mạc Thành An cầm kết quả báo cáo hỏi.

Mạc Thiên Hoành sờ sờ đầu Mạc Thành An, nói rằng: "Như vậy, sẽ có rất nhiều người mơ ước con. Hơn nữa con biết không, hùng tử sau khi trưởng thành không thể tham gia quân đội."

Mạc Thành An cười nói: "Con biết, chỉ cần không có xuân triều là được rồi mà, khi nó xuất hiện con sẽ đè lại."

Mạc Thiên Hoành lo lắng nói: "Con làm sao có thể làm như vậy? Chẳng may kiềm chế lại sẽ làm hại thân thể rồi sao?"

Mạc Thành An không phản đối cái này. Côn ŧᏂịŧ đúng là dưới áp chế của hắn chầm chậm phát triển. Nhưng sau đó hắn mới phát hiện, càng áp chế nó lại càng lớn hơn. Thời điểm 25 tuổi, xuân triều bạo phát càng ngày càng không bị hắn khống chế, giống như muốn đem mười năm bù đắp lại, mới tạo ra sự cố.

Đợi đến 16 tuổi, Mạc Thành An rốt cục học khoá sinh lý, mới biết, hút sữa, là sự tình giữa phu phu mới có thể làm.

Cha nuôi chỉ là bị hắn ép tới không nhúc nhích được, vì thương hắn, cho nên mới...

Không thể làm như vậy nữa rồi.

Nghỉ hè khi về nhà, Mạc Thiên Hoành ra nghênh tiếp vừa nghe âm thanh Mạc Thành An, cơ ngực hắn liền to lên, ngưa ngứa. Sữa kịch liệt phân bố, như chờ bị Mạc Thành An hút ra, hưởng thụ khoảnh khắc thân thể vui vẻ.

Nhưng buổi tối Mạc Thành An cũng không cùng hắn ngủ chung.

Mạc Thành An đối với việc này vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng nói rằng: "Thầy giáo nói, buổi tối ngủ chung là quấy rầy đối cha nuôi, không thể cản trở cha nuôi tìm bạn đời. Trước đây cha nuôi sủng ái con, con biết, cảm ơn ngài, cho nên con sau này không thể làm như vậy."

Mạc Thiên Hoành há hốc miệng, không nói ra nổi lời trách cứ, chỉ là lung tung mà xoa nhẹ tóc Mạc Thành An một cái, nói rằng: "Ừ, như vậy cũng tốt."

Không trách cứ hắn là tốt rồi.

Chương 7: Thẩm Nghị hiến thân, ý loạn tình mê cắm vào thao ra laser (18+)