Sau khi bị đuổi khỏi điện Thích Tiếu Phong một cách không thương tiếc, Tiêu Trạm đảo mắt tìm một gốc cây to gần đó, thân cây vững chắc, cành lá xum xuê, lại không thấy bóng dáng loài bò sát nào, quả là một chỗ ngủ lý tưởng. Hắn nhảy phóc lên một cành cao, nằm ườn ra như một con mèo lười khổng lồ.
Nếu nói Tiêu Trạm có sở thích gì, thì chắc chắn đó là ngủ. Hắn mê ngủ đến mức còn tự sáng tạo ra một bộ công pháp tu luyện trong mộng cảnh, đề phòng bị người ta đánh lén lúc đang say giấc nồng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Trạm lại thấy chua xót. Cả đời hắn miệt mài theo đuổi võ học đỉnh cao, nào ngờ sau khi chết, lại trơ mắt nhìn võ công tâm pháp dần dần mai một, thất truyền. Thật trớ trêu thay!
Bối cảnh của thế giới này cũng na ná thời đại hắn còn sống, trừ việc võ công ở đây có phần huyền diệu hơn, còn lại đều y chang: Giang hồ hỗn loạn, các môn phái tranh đấu không ngừng, những kẻ bạch đạo đạo mạo thì cứ ra rả tự xưng là chính nghĩa, thật giả lẫn lộn, đạo đức giả đến phát ói!
Xem ra, nhiệm vụ đầu tiên của hắn ở thế giới này không phải ngẫu nhiên. Hệ thống hẳn đã cố ý sắp xếp, để hắn có thời gian làm quen với môi trường mới. Cũng coi như chu đáo đấy, nhưng mà… chu đáo thế này thì cũng không thể bù đắp được cái công nó sắp đẩy hắn vào hố lửa!
Tiêu Trạm cười khẩy, giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu: "Giữ gìn hòa bình thế giới? Trái ôm phải ấp mỹ nhân? Trở thành chúa cứu thế vạn dân kính ngưỡng? Ngươi cũng dám nói ra miệng!"
Viên kẹo đường hệ thống núp trong góc tối run rẩy hai cái, giọng nói máy móc nịnh nọt vang lên: "Mặc dù ta có hơi… phóng đại sự thật một chút, nhưng nếu không ngăn cản BOSS báo thù, nội dung cốt truyện sẽ sụp đổ hoàn toàn. Túc chủ ngài chính là cứu tinh của thế giới này, hơn nữa còn có thể đạt được thân thể bất tử nữa… Đó là sự thật mà!"
Tiêu Trạm bị cái lý lẽ cùn của nó chọc tức đến bật cười: "Nếu không nhờ linh hồn lực của ta, chỉ dựa vào cái thân xác cùi bắp ngươi ban cho, đừng nói hoàn thành nhiệm vụ, ta sợ rằng chưa kịp nâng cấp thân thể đã bị tên Giáo Chủ tà da^ʍ kia bắt nhốt làm lô đỉnh cả đời rồi!"
Vừa nhắc đến Thích Tiếu Phong, kẹo đường liền hớn hở ra mặt, nếu nó có hình người, chắc chắn giờ này đang nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ.
"Thích Giáo Chủ ngàn dặm mới tìm được một tiểu thụ cực phẩm như ngài, lại vừa khéo hắn tâm duyệt ngài nữa chứ! Chỉ cần ngài gật đầu một cái, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ mà còn được hưởng thụ lạc thú nhân gian, cần gì phải đối đầu với hắn làm chi cho mệt?"
Thấy sắc mặt Tiêu Trạm ngày càng đen lại, kẹo đường mới sực nhớ ra hắn có thể mắc chứng bệnh đặc thù của đàn ông loài người, vội vàng im thin thít.
Một lát sau, nó mới rụt rè lên tiếng: "Kỳ thực… cường giả có chiến lược của cường giả, kẻ yếu cũng có chiến lược của kẻ yếu. Bản chất của hệ thống cảm hóa chỉ là lợi dụng nhân tính thiện lương để gỡ bỏ khúc mắc của BOSS, làm cho bọn họ buông bỏ oán hận mà thôi."
Những lời còn lại, kẹo đường không dám nói ra. Ví dụ như… ngài có thể trực tiếp trói BOSS lại, ép hắn hoàn lương, cũng chẳng ai cấm cả!
Tiêu Trạm nhấm nháp bốn chữ "nhân tính thiện lương" một hồi lâu, rồi thở dài bất lực: "Ta cũng chẳng biết là ta đang hại ngươi hay ngươi đang hại ta nữa."
Hệ thống thầm nghĩ: Là vận mệnh đang chơi đùa với chúng ta đấy TOT!
…
Một giấc ngon lành sau lúc trăng tàn, Tiêu Trạm cuối cùng cũng bị đánh thức bởi cái lạnh thấu xương. Lý do là vì tên Giáo Chủ mặt dày nào đó đã thừa dịp hắn ngủ say, lén lút chui vào lòng hắn.
Tiêu Trạm ban đầu nằm trên cành cây, nhưng Giáo Chủ đại nhân còn bá đạo hơn, trực tiếp nằm đè lên người hắn, mặt dụi vào l*иg ngực ấm áp của Tiêu Trạm, ngủ một giấc ngon lành. Có điều, hàn khí trên người y có thể khiến người ta chết cóng, Tiêu Trạm giờ mới biết được sự thật phũ phàng này.
"Này, tỉnh dậy!"
Thích Tiếu Phong càng ôm chặt hắn hơn, đôi môi đỏ mọng chu ra, lầm bầm: "Đừng ồn ào, ta còn muốn ngủ."
Hơi thở ấm áp phả lên l*иg ngực Tiêu Trạm, mang theo chút hơi ẩm, giống như sợi lông vũ khẽ lướt qua, khiến lòng hắn nhồn nhộn, ngứa ngáy khó tả.
Tiêu Trạm khựng lại, thầm nghĩ tên yêu nghiệt này không biết đã dùng yêu thuật gì, lợi hại thật! Hắn giơ tay, "bốp" một cái rõ to vào cặp mông vểnh cao của Thích Tiếu Phong.
Thích Tiếu Phong chẳng hề nhíu mày, vẫn ngủ say sưa như không có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải cặp mông kia còn đang run rẩy vì bị đánh, Tiêu Trạm còn tưởng mình đã đánh nhầm người.
Hắn liếc nhìn lòng bàn tay, cảm thấy xúc cảm khá tốt, khóe môi cong lên, giọng điệu uy hϊếp: "Nếu không chịu tỉnh, thì đừng trách ta không khách sáo!"
Thích Tiếu Phong nào có chịu để người ta uy hϊếp, nếu là lời ngon tiếng ngọt thì còn được, chứ cứ hống hách với y, y sẽ làm mình làm mẩy cho xem.
Thấy y không có phản ứng gì, Tiêu Trạm cười nhạt: "Đây là ngươi tự tìm đến cửa để ta dạy dỗ đấy!"
Nói xong, hắn lại giáng xuống một chưởng, vẫn vào đúng chỗ cũ. Giáo Chủ đại nhân nghiến răng chịu đựng, nào ngờ bàn tay Tiêu Trạm chỉ vừa nóng lên, liền đánh xuống liên tiếp ba cái nữa, cái nào cái nấy đều hung ác, vững vàng, chuẩn xác, khiến cặp mông tròn trịa sưng đỏ lên, đáng thương hề hề run rẩy, như đang lên án hành vi bạo hành của ai đó.
Thích Tiếu Phong thiếu chút nữa không nhịn được kêu lên thành tiếng, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, hốc mắt đã đỏ hoe. Tiểu nhân trong bụng cắn khăn tay, thầm ghi sổ một khoản nợ, cả đêm qua, còn có lần kia nữa, ngày sau nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lãi!
Tiêu Trạm thật ra chẳng rảnh để quan tâm xem y có tỉnh hay không, chỉ nhìn lòng bàn tay mình ngây người một lúc, rồi lại nhìn sang chỗ đó của y, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve.
Cặp mông vừa mới trải qua trận đòn roi tàn bạo, làm sao chịu nổi sự trấn an kiểu này. Thích Tiếu Phong rốt cuộc không nhịn được, khẽ rêи ɾỉ hai tiếng.
Tiêu Trạm mỉm cười: "Ngươi kêu như vậy… rất dễ nghe."
Nếu người khác nói câu này, chắc chắn sẽ bị coi là tục tĩu, nhưng từ miệng Tiêu Trạm nói ra lại vô cùng chân thành, bởi vì hắn chỉ đơn thuần bày tỏ cảm nghĩ của mình, chứ không hề có ý niệm gì khác.
Thích mỹ nhân vung tay hất bàn tay đầy tội ác của Tiêu mỗ nhân ra, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn hắn, hốc mắt ửng đỏ, giữa mi tâm điểm một chút hồng mai, trong con ngươi ánh lên màu huyết hồng. Tiêu Trạm lần đầu tiên cảm thấy màu đỏ thẫm ấy không hề diễm tục, ít nhất là trên người vị Giáo Chủ mặc hồng sam dưới ánh trăng sáng tỏ này, trông y thật… liêu nhân.
Trêu chọc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dụ dỗ, khiến người khác phải động lòng. Ở hiện thế, Tiêu Trạm thường nghe người ta dùng từ "liêu nhân" để miêu tả, nhưng khi đó hắn chỉ là linh hồn không có hình thể, nên không có cảm nhận gì đặc biệt. Chưa từng có thứ gì khiến hắn thấy liêu nhân, nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy Thích Tiếu Phong dưới ánh trăng, thật sự rất "liêu nhân".
Chuyện này thật không bình thường!
Hắn nhíu mày: "Mau nói, ngươi đã dùng yêu thuật gì lên người ta?"
Thích Tiếu Phong bị đánh đau, vốn định mắng hắn vài câu, kết quả người này lại làm ra vẻ bị hại, chất vấn mình, y tức tối nói: "Bổn tọa nếu có yêu thuật, trước tiên sẽ biến ngươi thành súc sinh! Khiến ngươi cả ngày lẽo đẽo theo bổn tọa vẫy đuôi lấy lòng! Nếu bổn tọa vui vẻ, sẽ thưởng cho ngươi một khúc xương!"
Tiêu Trạm bị y chọc cười, nắm lấy cằm yêu nghiệt này, nói: "Ngươi chơi đùa như vậy rất vui vẻ?"
Thích Tiếu Phong hừ một tiếng, đương nhiên là vui rồi, được ở bên cạnh ngươi, hết mắng nhiếc lại hành hạ ngươi, đi đâu tìm được trò tiêu khiển thú vị như vậy? Gặp được ngươi đúng là xui tám đời nhà ngươi!
Tiêu Trạm thấy y làm bộ cao ngạo, nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện vẻ ủy khuất, lúc này mới nhớ ra mình vừa đánh người ta, khẽ thở dài, chống tay vào cành cây sau lưng, ngồi dậy.
Thích Tiếu Phong vốn đang tựa vào người hắn, thấy hắn ngồi dậy, liền ngã ra sau. Tiêu mỗ nhân nhanh tay lẹ mắt, vòng tay ôm chặt y vào lòng, rồi vững vàng ngồi dậy.
Hai người sát lại gần nhau, tóc tai quấn quýt vào nhau, chẳng phân biệt được ai với ai, trong bóng đêm mơ hồ lộ ra vẻ ái muội khó hiểu, cảnh tượng này đẹp đến mức Thích mỹ nhân quên cả đau đớn ủy khuất lúc nãy.
Chủ động dựa vào người hắn, với bị hắn ôm chặt lấy, có giống nhau không? Đương nhiên là không giống nhau rồi!
Đây mới gọi là nếm trải trong khổ đau mới có hạnh phúc, mới là nằm trên! Lúc nãy thì tính là cái gì! Hận không thể để hắn đánh thêm hai cái nữa, như vậy có thể ở trong lòng hắn đến sáng.
Y trầm mặt không nói lời nào, Tiêu Trạm đâu biết y đang mừng thầm trong bụng, cứ tưởng y còn đau, liền nói: "Vừa rồi ta hơi quá tay, đánh đau ngươi rồi."
Thích Tiếu Phong rụt rè gật đầu: "Còn ổn."
Cặp móng vuốt thì không rụt rè như thế, bám chặt lấy eo Tiêu Trạm không buông. Thầm nghĩ, biết đánh đau bổn tọa rồi thì mau sờ mó bồi thường đi chứ!
Tiêu Trạm lại nói: "Chủ yếu là… xúc cảm quá tốt, ta không nhịn được." Nói xong, hắn lại nhéo một cái, như muốn xác nhận lại, "Trước kia chưa từng sờ qua, có chút… mới lạ."
Thích Tiếu Phong hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận sắp bùng nổ, thầm nghĩ tốc độ phát triển này hơi nhanh đấy, vốn định đánh trận chiến trường kỳ cơ mà, Tiêu Trạm... không hổ danh ngươi, cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Thích Tiếu Phong âm thầm mừng rỡ trong lòng, ghé sát vào tai Tiêu Trạm, giọng nói dụ dỗ: "Chỗ này không thể tùy tiện để người ta bóp đâu, chỉ có ái nhân mới được thân mật như vậy."
Tiêu Trạm nhìn y một cái, bình tĩnh đẩy y ra: "Thứ lỗi cho ta, sau này ta sẽ chú ý."
Thích Tiếu Phong: "..." Chú ý cái rắm!
Thích mỹ nhân lại một lần nữa lĩnh ngộ được một đạo lý: Không thể nóng vội ăn đậu hũ, trộm gà bất thành còn mất nắm thóc.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Trạm sau này: Tức phụ, ta muốn!
Mỗ thụ nào đó: Muốn cái rắm gì?!
Sáng nay ta bị cảm nặng, nên đầu óc có chút không theo kịp. Ta sẽ cố gắng hết sức trong khả năng của mình.