Chương 3: Cô muốn rời đi sau khi hoàn thành?
Cô lấy ví ra đếm tiền trong ví, có hơn một nghìn, không biết có đủ không.
Chu Nhất Thần nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Phong Địch cầm hơn chục tờ của ông nội Mao, cười ra tiếng giải thích: “Thật sự là năm xu, còn lại là tờ báo phế thải của người khác.”
Vốn dĩ không cần tiền, anh chính là chỉ đưa năm xu và bù vào đó bằng phong bì đỏ thành hai tệ năm.
Phong Địch nghe xong, trong đầu hiện lên gương mặt Tang Kha trở nên tức giận khi nhìn thấy tờ báo cũ trong phong bì đỏ. Cô im lặng mỉm cười, nhướng mắt tán thưởng nhìn Chu Nhất Thần, đưa tiền trong tay cho anh: “Cho anh.”
Chu Nhất Thần nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Hả?”
Phong Địch mím môi cười cười, đặt hơn một nghìn tệ trong tay lên trên bàn, đẩy về phía Chu Nhất Thần: “Phí lao động của anh, anh cũng không thể bận bịu làm việc vô ích.”
Chu Nhất Thần nhìn tờ tiền màu đỏ trong tay mà sững sờ, sau đó đẩy tiền tới phía Phong Địch: “Tôi không cần.”
Phong Địch kinh ngạc nhìn Chu Nhất Thần: “Sao lại không, đây là thứ mà anh xứng đáng.” Nói xong cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Dùng xong rồi đã muốn đi?” Chu Nhất Thần bình tĩnh nhìn Phong Địch.
Phong Địch quay lại, nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn vẻ mặt kiên quyết của Chu Nhất Thần mà khó hiểu: "Nếu không thì sao, chẳng lẽ phải đợi Tết dùng tiếp, đây là hàng mua một tặng một?”
Nếu nói như vậy, cũng không phải không được.
Không đợi Phong Địch vui vẻ, Chu Nhất Thần nhếch môi nói: “Tôi không phải nhân viên ở đó, tôi đến đó thuê bạn gái.”
Trái tim nhỏ bé của Phong Địch run lên mấy lần, thầm nghĩ: “Người này tính ăn vạ mình sao? Hôm nay ra cửa quả nhiên không có xem lịch rồi.
“Anh rốt cuộc muốn gì?” Phong Địch lấy hết can đảm nói.
Chu Nhất Thần nhướng mày, nhìn Phong Địch từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy tán thưởng, khi Phong Địch không thể chịu đựng được nữa, anh nói: "Tôi giúp cô một lần, cô cũng giúp tôi một lần, chúng ta vừa lúc huề nhau. "
Phong Địch khinh thường cười lạnh nói: "Ai biết anh nói là thật hay là giả, nếu như anh gạt tôi thì làm sao bây giờ? "
Chu Nhất Thần mỉm cười, đứng dậy nhìn Phong Địch, nghiêm túc nói: "Cô có gì đáng giá để tôi lừa? Xinh đẹp, tôi đã nhìn thấy nhiều cô gái xinh đẹp hơn cô, tiền sao? Sau khi du học Mỹ trở về, tôi thành lập một công ty và hiện đang hoạt động không tệ, tiền lời không nói trên hàng trăm triệu, thì cũng có mấy ngàn vạn? Tôi có thể lừa cô cái gì? "
Không đợi Phong Địch nói gì đó, Chu Nhất Thần đã đưa tay ra và chính thức giới thiệu: "Tôi là Chu Nhất Thần, năm nay 30 tuổi, chưa lập gia đình, chưa bao giờ nói về chuyện bạn gái. Trong nhà có mẹ và chị gái, mẹ tôi mở một cô nhi viện, chị gái đã lấy chồng, hai người họ thường xuyên thúc giục tôi kết hôn, vậy cho nên xin An An tiểu thư giúp một chút, giả bộ là bạn gái tôi, để cho tôi thanh tịnh mấy năm.”
Chu Nhất Thần thái độ chân thành, khiến cho Phong Địch không thể từ chối, cô đưa tay ra, ma xui quỷ khiến thế nào mà đáp ứng với anh ta.
“Đi thôi.” Chu Nhất Thần thả tay Phong Địch ra, làm động tác mời, “Hôm nay gặp qua mẹ tôi, chúng ta không ai nợ ai, có thể tạm biệt.”
Phong Địch gật đầu nói tốt, có quỷ mới biết vì cái gì đáp ứng anh ta.
Khi cả hai rời quán cà phê, Chu Nhất Thần gọi cho tài xế của mình, yêu cầu tài xế đến đón họ.
Sau đó, Phong Địch mới biết rằng Chu Nhất Thần chính là con ngựa đen. Nghĩ đến cảnh mới gặp anh ta, anh ta mặc đồ thể thao, chính mình ghét bỏ mua cho anh ta một bộ âu phục, mặt cô bỗng nhiên nóng rát.
Chu Nhất Thần rũ mắt xuống thấy Phong Địch đang đỏ bừng mặt, liền biết cô đang nghĩ gì, an ủi nói: “Tôi có thói quen chạy bộ buổi sáng.”
Nét ửng hồng trên má Phong Địch nhạt dần, cô ngước mắt lên liếc Chu Nhất Thần: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi không?” Anh thích chạy thì cứ chạy.
“Ha ha.” Chu Nhất Thần cười khúc khích hai lần, “Em thật sự đã lớn rồi, cũng không giống như trước nữa.”
Nghe vậy, Phong Địch cau mày nhìn chằm chằm Chu Nhất Thần: “Ý anh là gì?” Anh ta biết cô từ trước sao.
Chu Nhất Thần hắng giọng, giải thích, "Đem cô như một đứa em gái, đừng để ý. Hồi nhỏ cô ấy không thích nói chuyện, thường bị tôi trêu chọc, rất thích khóc."
Trong đầu Phong Địch hiện lên đoạn thời gian cô ở trong cô nhi viện, luôn có một người như vậy, thích trêu chọc cô, luôn bị mẹ viện trưởng cầm chổi chạy theo anh khắp sân.
Sau đó, cô được ông ngoại đón về, cô không bao giờ gặp lại anh nữa, cũng không biết anh thế nào. Anh thường bảo vệ cô, không để người khác bắt nạt cô, vì cô mà đánh nhau với người khác.
“An An, em có còn nhớ chuyện hồi nhỏ không?” Chu Nhất Thần hỏi.
“Một số thì nhớ, một số thì không.” Phong Địch ánh mắt mê ly trong giây lát, “Tài xế của anh đã đến chưa?”
Chu Nhất Thần chỉ vào một chiếc xe ở đằng xa, mỉm cười nói, “Tới rồi.”
Phong Địch nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, một chiếc Land Rover mới tinh nhanh chóng dừng lại trước mặt họ. Chu Nhất Thần rất thân sĩ để Phong Địch lên xe trước, tự mình ngồi vào chỗ ghế phụ.
Chiếc xe chậm rãi di chuyển, chẳng mấy chốc những tòa nhà hai bên đường đã bị ném ở phía sau.
Cả hai không nói gì dọc đường, Phong Địch thực sự không biết phải nói gì.
Khi đến gần điểm đến, Chu Nhất Thần nói với Phong Địch rằng mẹ anh là một người rất hiền lành và không nóng nảy, vì vậy cô không cần căng thẳng.
Phong Địch ngước mắt lên liếc xéo Chu Nhất Thần một cái: “Con mắt nào của anh thấy tôi đang căng thẳng.”
“Đúng vậy, vừa rồi là tôi khẩn trương mà hít sâu vài hơi.” Chu Nhất Thần mặt không thay đổi nói.
Phong Địch xấu hổ: Cô sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình căng thẳng.
Chu Nhất Thần mang theo Phong Địch vào bệnh viện thành phố B, sau đó cô mới biết được mẹ của Chu Nhất Thần đang bị bệnh.
Phong Địch nghĩ rằng anh ta là đang trấn an mẹ mình.
Chu Nhất Thần ngựa quen đường cũ mang theo Phong Địch đi vào khu nằm viện, là phòng bệnh cao cấp ở tầng cao nhất.
Đến cửa phòng bệnh, Chu Nhất Thần an ủi Phong Địch: “Đừng căng thẳng, mẹ tôi là người tốt sẽ không làm khó cô.”
Phong Địch lẩm bẩm: “Tôi không căng thẳng.”
“Tốt." Chu Nhất Thần nắm lấy tay Phong Địch, đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng bước vào phòng, "Mẹ, con đưa bạn gái đến gặp mẹ."
Theo giọng nói của anh ta rơi xuống, Phong Địch nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, kinh ngạc kêu lên, “Viện trưởng, như thế nào là mẹ? "
“An An, là con phải không?” Bà Chu Mỹ Linh đang nằm trên giường nhìn thấy con trai mình là Chu Nhất Thần đang nắm tay Phong Địch, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, “Hai con gặp nhau khi nào vậy?”
Phong Địch không tự giác nhìn về phía Chu Nhất Thần.
Chu Nhất Thần hiểu ý, tiến đến bên cạnh Chu Mỹ Linh, đỡ bà ấy dậy, kê một chiếc gối sau lưng bà, nói: “Tụi con đã gặp nhau cách đây một thời gian, hôm nay con đã tỏ tình thành công, nóng lòng muốn mang người trở lại cho mẹ xem."
Chính anh cảm thấy mình nói như vậy, mẹ anh cũng không tin, bà cùng với Phong Địch đã quá quen rồi.
“Thật không?” Nụ cười của Chu Mỹ Linh trở nên sâu hơn, ánh mắt hòa ái nhìn Phong Địch nói, “Mấy ngày hôm trước nhận được tiền quyên góp của con, ta còn nghĩ thay bọn trẻ cảm ơn con, không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại gặp mặt bằng phương thức này.”
“Những cái đó đều là tiền của người khác, không có quan hệ với con, người không cần phải cám ơn con đâu ạ.” Phong Địch đứng ở một bên Chu viện trưởng, quan tâm hỏi, “Người đây là làm sao vậy, một khoảng thời gian không gặp người, người làm như thế nào mà đem mình chiếu cố tới bệnh viện rồi.”
Chu Mỹ Linh nắm lấy tay Phong Địch, ho khan một tiếng: “Không có việc gì, là bệnh cũ thôi. Qua hai ngày là có thể xuất viện rồi.”
Bà liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chu Nhất Thần một cái: "Con đi ra ngoài, mẹ có chuyện muốn nói với An An."
Chu Nhất Thần ậm ừ, đứng dậy đi về phía cửa, đi tới cửa như suy tư gì mà nhìn về phía hai người, cuối cùng đi ra khỏi phòng đem cửa đóng lại.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, một nụ cười chua xót hiện trên khuôn mặt anh. Đây là kết quả đã được đoán trước, không phải sao?
Phong Địch nghe thấy tiếng đóng cửa, không nhịn được hỏi: “Mẹ viện trưởng, nếu mẹ có điều gì muốn nói thì hãy nói đi.”
Chu Mỹ Linh cười: “Nhất Thần để con đóng giả làm bạn gái của nó đúng không? Nếu chúng ta không quen biết, thật đúng là đã bị nó lừa".
Phong Địch cười cười: "Khi thấy người, con liền biết chuyện này không giấu được."
"Nhất Thần cũng thiệt là, ta nói nó tìm bạn gái, nó cư nhiên tìm bạn gái giả lừa gạt ta.” Trong mắt Chu Mỹ Linh toàn là bất mãn, bà như nhớ tới cái gì, “Con cùng Hàn Đông Kỳ làm sao vậy?”
“Hôm nay anh ta kết hôn." Phong Địch cụp mắt xuống để che giấu sự mất mát, trong ánh mắt và giọng nói của cô bình thản đến mức khiến người ta cảm thấy xót xa.
Chu Mỹ Linh nắm chặt tay Phong Địch an ủi: “Con ngoan, đừng buồn, đó là duyên phận của con chưa tới.”
Bà muốn tác hợp Chu Nhất Thần với Phong Địch, nghĩ đến hôm nay Hàn Đông Kỳ kết hôn, lời nói đến bên môi liền nuốt trở về.
Phong Địch và Chu Mỹ Linh nói chuyện trong nửa giờ, cho đến khi Chu Nhất Đồng mang đồ ăn cho Chu Mỹ Linh, Phong Địch mới cảm thấy bụng đói kêu vang.
“An An, làm sao cô biết mẹ tôi bị bệnh, còn cố ý đến gặp bà ấy?” Chu Nhất Đồng đưa cho Chu Mỹ Linh một bát canh trứng cá.
“Chuyện này con nên hỏi em trai con, An An là bạn gái mà nó mời về, lại đang muốn lừa gạt mẹ.” Chu Mỹ Linh nhấp một ngụm canh, cười nói.
“Mệt nó nghĩ ra được.” Chu Nhất Đồng hừ lạnh một tiếng, “Thật may là đã gặp được An An, nếu không thì đã bị nó lừa rồi.”
Phong Địch không ngừng cúi đầu, mím môi không nói, trong lòng nói với Chu Nhất Thần, ngàn vạn lần không thể để mẹ viện trưởng biết chuyện cô thuê bạn trai.
Chu Nhất Thần đứng ngoài cửa, nghe ba người phụ nữ nói về mình, không biết làm sao, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp.
Ngửi thấy mùi thơm, bụng của Phong Địch càng đói kêu ùng ục, lúc này Chu Mỹ Linh mới nhận ra Phong Địch vẫn còn chưa ăn. Vội kêu Chu Nhất Thần đưa Phong Địch đi ăn tối.
Trong một nhà hàng phương tây cách bệnh viện không xa, Chu Nhất Thần đưa cho Phong Địch một ly nước cam để ở nhiệt độ phòng: “Không ngờ em và hai người họ lại quen thuộc như vậy?” Anh ta không nhắc gì về thời thơ ấu của mình.
Phong Địch uống vài ngụm nước cam qua ống hút rồi cười nói: "Lúc nhỏ tôi ở cô nhi viện một thời gian, sau này được ông ngoại đón về nhưng năm nào tôi cũng về đó mấy lần.”
Cô giống như không nhớ rõ người trước mặt, chính là người khi còn nhỏ thường xuyên khi dễ cô. Chu Nhất Thần mặt mang mỉm cười mà nghĩ: "Thật sao?"
"Ừ."
Khi món bít tết được bưng ra, Phong Địch gấp không chờ nổi nhặt dao nĩa lên, dao ở tay phải và nĩa ở tay trái, miếng thịt bò béo ngậy, ngon ngọt và thơm phức đưa vào miệng.
Cô hài lòng gật đầu vừa nhai, đôi môi đỏ mọng, khóe miệng còn vương chút dầu rất dễ thương lại gợi cảm.
Chu Nhất Thần yết hầu lăn lộn một chút, cúi đầu cắt miếng thịt bò, kìm nén cơn kích động bất ngờ.
Chu Nhất Thần vốn định nhắc nhở Phong Địch rằng anh chính là người luôn trêu chọc cô, nhưng sau khi nghĩ lại, sẽ thú vị hơn nếu để cô tự mình nhớ lại. Cô không biết, không phải vì Phong Địch không nhớ mà là vì cô không muốn nói ra.
Biệt thự Hàn gia.
Hàn Đông Kỳ mặc áo ngủ đang ngồi ở trên giường, dựa vào phía sau, trong tay cầm chiếc phong bì mà Phong Địch đưa cho anh ta, chìm vào trầm tư.
Trên ghế sô pha cách đó không xa, Tang Kha đang mặc đồ ngủ, mở phong bao lì xì, đồng thời ghi chép.
Cô mở ra một cái liền nhớ ra một cái, tay tê rần, bên cạnh còn có rất nhiều phong bao lì xì, quay đầu nhìn Hàn Đông Kỳ, kích động hét lên: “Ông xã, anh tới đây giúp em?”
Phong bì trong tay Hàn Đông Kỳ thình lình đập mạnh vào mắt cô, vẻ vui mừng trên mặt không còn nữa, cô đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Đông Kỳ, một phen đoạt lại phong bì trong tay anh ta, phẫn hận nói, “Anh vì cái gì mà còn nghĩ tới cô ta.”
Hàn Đông Kỳ hỏi một đằng trả lời một nẻo, duỗi tay lạnh lùng nói, “Đưa đây." Đây là thứ cuối cùng mà Phong Địch cho anh ta.
Tang Kha giấu phong bì ra sau lưng: "Không đưa."