Thầy Ơi, Đừng Như Vậy!

Chương 1

Lúc Ngôn Hề phát hiện bài tập toán của mình bị bỏ quên ở lớp thì đã là bảy giờ tối.

Cô bắt buộc phải đến lấy về.

Cô không thể bị bắt bởi các thầy cô khác ngoài Hứa Gia Lâm được.

Hứa Gia Lâm là thầy giáo sinh học của cô, anh cao một mét tám lăm, đôi mắt sâu hút hồn, sống mũi cao thẳng, bởi vì vẻ ngoài Hứa Gia Lâm nổi bật, không chỉ các cô giáo, mà ngay cả đám học sinh nữ cũng đơn phương anh.

Để có thể khiến anh chú ý tới mình, Ngôn Hề thường xuyên không giao bài tập, về cơ bản tất cả thành tích của cô đều đứng nhất, chỉ có môn sinh học luôn ở hạng chót, thành công thu hút sự chú ý của anh.

Mãi lúc tan học mới khiến anh gọi vào lớp bổ sung bài tập, nhưng kết quả cô lại để quên bài tập toán ở đó.

Lớp học nằm trên tầng ba, cô vừa đến cầu thang liền nghe thấy âm thanh kỳ lạ truyền đến.

“Ưm… A… Gia Lâm, nhẹ chút… Ưm…”

Đã trễ thế này, còn ai ở trong lớp nhỉ?

Ngôn Hề nghe được âm thanh này, da đầu bỗng tê dại, tim đập nhanh không lý do, ma xui quỷ khiến cô đến gần lớp học phát ra âm thanh.

“Trong cuộc họp hôm nay, phía dưới của cô đã ướt nhẹp, là chờ tôi tới thỏa mãn cô sao?”

Giọng nói này khàn khàn cuốn hút, Ngôn Hề chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.

Cô dựa vào cửa sổ, vừa nhìn vào, hai mắt tức khắc trừng lớn.

Lúc này hai người bên trong đang quấn quýt bên nhau, thầy sinh học Hứa Gia Lâm đè trên người cô dạy toán Đàm Bất Ngôn, tay anh dùng sức xoa nắn ngực cô ta, trong lớp chỉ có một bóng đèn sáng, lờ mờ chiếu lên bộ ngực trắng nõn của Đàm Bất Ngôn, biến thành đủ loại hình dạng trong tay Hứa Gia Lâm, thỉnh thoảng lấp ló đầu nhũ đậu đỏ đã cương cứng một cách rõ rệt.

Bên cạnh là áo khoác và áσ ɭóŧ mà Đàm Bất Ngôn cởi ra, nửa người trên của cô ta đều trần trụi, trái ngược với quần của Hứa Gia Lâm lại hoàn hảo nguyên vẹn.

Tay còn lại của anh thò xuống dưới váy Đàm Bất Ngôn, phơi bày quy luật nhấp nhô, nét mặt cô ta không nhìn ra là thoải mái hay khó chịu, miệng không ngừng rêи ɾỉ.

“Nhanh… ô ưm a… Nhanh quá… Gia Lâm, chỗ này… A… Quá… nhanh nhanh cho em…”

Thứ cương cứng của Hứa Gia Lâm áp sát âʍ ɦộ cô ta, giọng nói tràn ngập mê hoặc ghé vào bên tai Đàm Bất Ngôn: “Ba ngón tay đã không chịu nổi?”

Đàm Bất Ngôn ý loạn tình mê, dường như không nghe thấy anh đang nói gì, đôi mắt cô ta khép hờ, bàn tay vội vàng sờ soạng vật đó của anh: “Mau cho em, a, Gia Lâm, em muốn anh thao em! Ưm… A…”

Mặt Ngôn Hề đỏ bừng.

Từ trước tới nay cô chưa từng thấy cảnh tượng này, ngay cả khi nghe bạn cùng lớp bàn tán chuyện hôn môi cô đều xấu hổ nhắm mắt lại, chưa kể cảnh trước mắt kích động như vậy, một cảm giác xa lạ trong cơ thể xông thẳng từ bụng dưới lên toàn thân, hai chân cô mềm nhũn, thậm chí không đi nổi một bước.

Hứa Gia Lâm mà Ngôn Hề yêu thầm đang cưỡi trên cơ thể người khác, dùng chất giọng tràn ngập tìиɧ ɖu͙© nói với Đàm Bất Ngôn: “Cho cái gì? Nói đi…”

Giọng nói của anh bẩm sinh có sức hút, huống chi lúc này anh gần như dán bên tai Đàm Bất Ngôn nói chuyện, hai tay cô ta cởϊ qυầи Hứa Gia Lâm: “Em muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh, ưm a côn ŧᏂịŧ… Mau… Ưm… Mau đút vào âʍ ɦộ, em không chịu nổi nữa, mau, mau cho em!”

“Thật nhàm chán. Thiếu kiên nhẫn vậy sao.”

Hứa Gia Lâm cởϊ qυầи lót, lộ ra vật cương cứng.

“Lớn quá…”

Ngôn Hề bị bất ngờ trước phản ứng đầu tiên của bản thân.

Cô dường như cảm nhận được phía dưới chảy ra chất lỏng gì đó, khó chịu đến nỗi cô kẹp chặt hai chân, cọ vào nhau.

Giây tiếp theo, Hứa Gia Lâm đâm vào bên trong Đàm Bất Ngôn một cách không thương xót, bắt đầu di chuyển.

Chiếc bàn học phát ra âm thanh kẽo kẹt theo động tác của bọn họ.

“A a, trướng quá… Ưm… Thật thoải mái… Gia Lâm, a…”

Hứa Gia Lâm bỗng ngừng chuyển động, anh lật người Đàm Bất Ngôn lại rồi ngồi lên ghế, để Đàm Bất Ngôn ngồi trên người mình.

Sự bất động đột ngột của Hứa Gia Lâm khiến Đàm Bất Ngôn rất khó chịu, cô ta bức bối ngồi trên đùi Hứa Gia Lâm: “Anh di chuyển đi…”

Hứa Gia Lâm xoa tai cô ta: “Muốn, thì tự nhấp.”