Bác Quân Nhất Tiêu Thời Không Sai Lệch

Chương 14: 14: Mùa Đông Năm Ấy

...Trước đây rất lâu, sau khi Nhất Bác cùng Tiêu lão sư chọn cách dừng lại, cậu ấy từng hỏi cô rằng, cô có bao giờ nghĩ rằng sau này cô chết đi sẽ như thế nào hay không, lúc cô từ biệt thế giới này cô sẽ ở đâu, và bao nhiêu tuổi?Lúc ấy cô nghe xong đã rất sợ hãi, khựng lại hồi lâu, bảo với cậu ấy rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ xin cậu đừng từ bỏ chính mình.

Lại đem theo cậu ấy đi gặp người bạn bác sĩ tâm lý của mình, cậu ấy rất ngoan ngoãn vẫn luôn rất phối hợp với cô hảo hảo điều trị căn bệnh trầm cảm của mình.

Ngoài cô và Tử Văn ra, không một ai biết cậu ấy bị trầm cảm cả....Công việc của cậu ấy vẫn diễn ra như cũ, biểu hiện đều không có gì khác thường, nhưng mà cô biết, rõ ràng cậu ấy cô đơn như vậy, đau khổ như vậy nhưng lại tự lừa dối chính mình, lừa dối mọi người rằng bản thân mình vẫn rất tốt.

Bộ phim đầu tiên mà cậu ấy nhận đóng sau khi bình ổn trở lại là một bộ phim rất buồn, rất buồn, cô cảm nhận được nỗi đau của cậu ấy cùng nhân vật cậu ấy diễn có điểm tương đồng....Trước đây bốn người đều là ăn cơm của Tiêu lão sư nấu, Tiêu lão sư đi rồi, cũng chỉ còn có Tử Văn là người biết nấu ăn, nhưng anh ấy vốn dĩ rất bận, cô liền có cơ hội trổ tài nấu ăn, kết quả đã suýt cháy nhà đến mấy lần, từ đó về sau mọi người đều nhất quyết nếu như Tử Văn không thể nấu thì sẽ gọi cơm ở bên ngoài, tuyệt đối không muốn cô vào bếp nữa.

...Có một lần ở trong đoàn phim, cậu ấy cầm kịch bản ở trên tay, bảo với cô rằng giá như cuộc đời của mỗi chúng ta đều giống như một bộ phim, có thể tự lựa chọn kết cục cho riêng mình thì tốt biết mấy.Bộ phim ấy quay tận sáu tháng trời.

Sát thanh, đạo diễn nói cậu ấy diễn rất đạt vai, sự bi thương trên gương mặt của cậu thật khiến người ta không nói lên lời, chỉ có cô biết, cậu ấy đã đem những đau đớn của chính mình toàn bộ thể hiện lên nhân vật mà cậu ấy diễn....5/8/2027 Vương Nhất Bác ba mươi tuổi, cùng vợ chồng cô trải qua sinh nhật, chỉ là năm nay khác với những năm trước rất nhiều, có lẽ là thiếu một người đi.....