Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 38: Anh tha thứ cho em

"Luật sư Trần, anh cả ngày muốn gặp tôi thế này, tôi sẽ nghĩ rằng anh thích tôi đấy." Đổng Văn Văn kéo ghế ngồi xuống, giọng điệu không mấy vui vẻ, nói với người đang tươi cười đối diện.

"Nếu tôi thích cô thật thì sao? Cô có bằng lòng không?" Trần Liêm cảm thấy có chút hứng thú, bàn tay khuấy nhẹ cốc cafe trên bàn.

Đổng Văn Văn ngả người ra sau ghế, mở lời: "Tôi đang thích một căn nhà ở giữa trung tâm thành phố." Giống như bản thân mình là một người ham vật chất, nếu đáp ứng yêu cầu bản thân sẽ suy nghĩ đáp ứng chuyện làm bạn gái anh ta.

Trần Liêm nghe xong chỉ biết cười khẩy, anh ta biết dù có đáp ứng cô gái này cũng chẳng muốn làm bạn gái của anh đâu:

"Thôi không làm mất thời gian nghỉ ngơi của cô nữa, tôi nói nhanh vào việc chính không biết cô đã nhận được lệnh triệu tập của tòa chưa? Ông Bạch Ngạn mấy hôm trước đã đệ đơn lên tòa."

Trần Liêm lấy ra một tờ giấy đẩy đến trước mặt Đổng Văn Văn, sáng nay tới văn phòng anh cũng mới biết, nội dung tờ đơn kia liên quan đến tranh chấp quyền thừa kế.

"Vô sỉ." Đổng Văn Văn đọc nội dung bên trong ghét bỏ mắng, nào có hạng người như ông ta chứ, đúng là đồng tiền làm che mờ con mắt, cái gì nói cô thông đồng với luật sư làm giả di chúc.

"Trần luật sư, xin lỗi vì tôi mà khiến anh dính vào chuyện này."

Cô muốn rút lại những lời nói vừa rồi với anh ta, lúc nhận được điện thoại của Trần Liêm cô đang ngủ nên khi tới đây tinh thần không được thỏa mái lắm, anh ta chỉ là luật sư được ông nội ủy thác mà thôi, vì cô nên mới dính vào vụ này.

"Không sao, làm người ngay thẳng sợ gì chứ." Chuyện này đối với Trần Liêm không có gì là lạ cả, trong cuộc đời làm luật sư của anh ta đã chứng kiến rất nhiều vụ lục đυ.c gia đình thậm chí gϊếŧ nhau vì tài sản nữa cơ, chỉ sợ Bạch Ngạn dùng những trò bẩn thỉu mà thôi.

"Nếu lỡ như chúng ta thua kiện thì thế nào?"

Bạch Ngạn không phải người bồng bột, phải có cái gì đó nắm chắc trong tay ông ta mới làm như vậy, tự nhiên Đổng Văn Văn nghĩ tới người tên Thạch Lâm giám đốc Hoa Thị kia, mọi việc đều có thể dựa vào địa vị và tiền bạc, với một người không có gì như cô sao có thể thắng nổi, nhưng nếu thua kiện không những cô, Trần Liêm, và cả dự án đang tiến hành của Âu Thời Phong sẽ trở về con số 0

"Di chúc trước kia sẽ bị bác bỏ, quyền thừa kế chắc chắn sẽ thuộc về Bạch Ngạn, vì ông ta thuộc hàng thừa kế thứ nhất." Còn Trần Liêm vì tội thông đồng làm giả di chúc sẽ bị tước bỏ thẻ luật sư.

"Âu tổng hợp tác vui vẻ." Người đàn ông đứng dậy giơ tay ra muốn bắt tay với Âu Thời Phong.

"Hợp tác vui vẻ." Sau khi hai bên cùng đạt được thỏa thuận, Âu Thời Phong cùng người đàn ông kia rời khỏi phòng, từ trên tầng hai đi xuống ánh mắt anh chạm phải một thân ảnh mà mình ngày đêm nhớ nhung, đang cười nói vui vẻ khiến người khác bực mình cùng tên luật sư.

Thời gian gần anh thường xuyên bắt gặp Đổng Văn Văn cùng hắn ta ở chung một chỗ, tưởng cô ta kiếm được người đàn ông nào hơn anh, thế mà lại đi tìm tên luật sư nghèo đó.

"Âu tổng thật trùng hợp." Trần Liêm vừa ngẩng đầu lên liền chạm phải đôi mắt có phần địch ý của Âu Thời Phong, anh ta biết nguyên nhân do đâu mà người kia lại ghét bỏ mình tới vậy thoáng quét mắt qua Đổng Văn Văn, khóe môi cong lên mở miệng chào hỏi.

Đổng Văn Văn theo hướng tầm mắt của Trần Liêm, quay người lại nhìn người đàn ông đứng giữa bậc cầu thang phía xa, thiêng như vậy sao? Vừa nghĩ tới thì anh ta xuất hiện.

Âu Thời Phong thấy cả hai người kia đều nhìn mình, vênh mặt lên cao ngạo bước đi ra khỏi nhà hàng.

"Chết tiệt." Ngồi vào trong xe Âu Thời Phong đập mạnh tay lên vô lăng, cả người giống như bị ai đó chọc giận tức tối khó chịu vô cùng, chiếc cà vạt trên cổ khiến anh cảm thấy khó thở, đưa tay giật mạnh tháo ra vứt xuống bên dưới chân.

Đổng Văn Văn vừa về tới đầu ngõ nhìn thấy chiếc xe của Âu Thời Phong đậu dưới khu chung cư, đôi chân không muốn bước tiếp nữa, cứ đứng ở đó một lúc lâu nhìn lên trên căn phòng mình ở.

"Mày sợ cái gì chứ?" Gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu đi, Đổng Văn Văn dũng cảm bước về phía trước.

"Sao lại không ở chỗ đó nữa." Âu Thời Phong đứng dựa trước cửa phòng một lúc lâu, thấy Đổng Văn Văn trở về, cả người đứng thẳng dậy chất vấn, có một hôm anh uống say khướt không làm chủ được bản thân mình tới căn hộ kia tìm cô, nhưng bước vào phòng bên trong chỉ còn lại một mảng yên tĩnh, người từ lâu đã không còn ở đó.

"Đây mới là nhà của em, chỗ đó không phải." Anh ấy đã lạnh lùng như vậy, sao cô còn có thể mặt dày ở lại đó được nữa, ngoài căn phòng nhỏ này ra đâu còn chỗ nào thuộc về cô.

Âu Thời Phong tới tận đây để hỏi về việc này? Hay anh còn có chuyện gì khác nữa? Đổng Văn Văn không dám nhìn thẳng vào anh, có phần né tránh nhìn vu vơ ra bên ngoài.

Chính anh cũng không hiểu được mình bị làm sao, lái xe một cách vô thức, khi nhận ra thì đã ở đây rồi. Tự mình nói ra những lời tuyệt tình, giờ lại tự mò tới đây có phải nực cười lắm không? Người phụ nữ vô tâm vô cảm này có cái gì đặc biệt? Mà khiến anh phá bỏ hết tất cả các quy tắc.

"Dù sao chúng ta cũng có thời gian bên nhau, em ít nhất cũng nên mời tôi uống cốc nước chứ."

"À, chờ em một lát." Đổng Văn Văn lấy chìa khóa trong túi xách ra, định đi tới mở cửa, nhưng cả người Âu Thời Phong đang đứng chắn chỗ đó, cô không có cách nào đến gần được.

"Sao vậy." Chờ một lúc lâu người kia vẫn đứng im tại chỗ, anh thiếu kiên nhẫn hỏi.

Cô nhỏ giọng: "Âu tổng, anh đứng đó em không mở được cửa."

"Đưa đây tôi giúp em mở." Âu Thời Phong đến gần Đổng Văn Văn cầm lấy chìa khóa ở tay cô.

"Két..."

Âu Thời Phong đẩy cửa mở ra, không cần chủ nhà lên tiếng tự mình đi vào bên trong.

"Âu tổng." Đổng Văn Văn treo túi xách lên cây treo đồ đặt cạnh cửa, lóng ngóng rót nước mang đến chỗ Âu Thời Phong đang đứng.

Âu Thời Phong không nhận lấy cốc nước mà Đổng Văn Văn đưa cho mình, cứ như vậy lặng yên nhìn cô.

Anh thua rồi, thua đến vứt bỏ cả tự tôn của mình, bước về phía Đổng Văn Văn, cúi người ôm chặt lấy thân hình gầy gò của cô.

"Văn Văn anh tha thứ cho em, chúng ta đừng như vậy nữa có được không?"

Cái ôm này mang theo nhớ mong của anh đối với người con gái trong lòng mình, thời gian qua không ngày nào là anh không nhớ tới cô cả, tức giận cùng nỗi nhớ đan xen, mỗi ngày như đang ăn mòn lên trái tim của anh, hóa ra yêu một người là như vậy, đánh mất cả lý trí của bản thân, dù biết người đó đến với mình vì có mục đích vẫn cứ tự nguyện lao vào.

Đổng Văn Văn trên tay vẫn đang cầm cốc nước thủy tinh, im lặng để mặc anh ôm mình, l*иg ngực Âu Thời Phong rất ấm áp, hai thân thể gần sát bên nhau cô có thể cảm nhận được nhịp tim bên trong cơ thể anh, giờ mới biết cô nhớ hơi ấm này của anh đến thế nào.

Một bàn tay của Âu Thời Phong men theo cánh tay đỡ lấy chiếc cốc trong tay Đổng Văn Văn, một tay khác nâng cằm cô lên, đôi môi ấm áp của anh phủ kín cánh môi căng mọng.

"Đoang." Chiếc cốc trong tay hai người rơi xuống nền nhà vỡ tan, đau khổ nhìn đôi nam nữ đang cuồng nhiệt ôm hôn nhau, mặc kệ những mảnh thủy tinh vương trên mặt đất trong đầu bọn họ lúc này chỉ còn lại duy nhất một mình đối phương.

Âu Thời Phong khom người xuống, hai tay luồn qua dưới bắp đùi thon gọn nhấc bổng cả người cô lên cao, đi về phía chiếc giường đơn chật hẹp.

Khi lưng Đổng Văn Văn chạm phải chiếc đệm phía sau, là lúc cả cơ thể nam tính rắn chắc đè lên, bàn tay thiếu đi sự kiên nhẫn cởi bỏ lớp quần áo vướng víu trên người cô, sau lớp đồ lót cuối cùng, thân thể xinh đẹp tất cả đều hiện ra trước mặt anh, Âu Thời Phong dịu dàng hôn xuống bầu ngực non mềm, một tay đưa lên vuốt ve rồi di chuyển xuống dưới, bàn tay anh đi chuyển tới từng chỗ một, như muốn khắc họa cơ thể cô vào trong tâm trí mình.

" Uh.." Ở trên ngực cô, Âu Thời Phong chuyển từ nhẹ nhàng hôn sang cắn, làm Đổng Văn Văn không nhịn được kêu lên, bàn tay kia đi xuống nơi tư mật của cô thì dừng lại vuốt ve không muốn rời.

"Nói có nhớ anh không?"

Bỗng Âu Thời Phong dùng ngón tay đẩy nhẹ vào, Đổng Văn Văn không kiềm chế được cả cơ thể vặn vẹo kêu lên.

"Nhớ." Cô không thể tưởng tượng được người đàn ông này lại ấu trĩ như vậy, dùng cách thức này để hành hạ cô.

"Ngoan." Giọng nói của Âu Thời Phong bị du͙© vọиɠ trong cơ thể làm cho thanh đổi, sau khi cảm thấy cơ thể anh không thể kiềm chế được nữa, mới ngồi dậy đưa tay cởi bỏ quần áo trên người, lấy tay tách hai chân của cô ra, đưa vật nóng hổi của mình đẩy vào bên trong.

"Ừm." Đổng Văn Văn khát khao hai chân mở rộng ôm lấy hông người đàn ông phía trên mình, Âu Thời Phong cả người đầy mồ hôi lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô, sau tiếng gầm nhẹ mang cả hai cùng đạt được những khoái lạc dạt dào.