Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 33: Bệnh viện dưỡng lão

"Ting...Ting."

Đổng Văn Văn vừa mới gội đầu xong, nghe tiếng điện thoại đổ chuông, không kịp dùng khăn lau, cứ thế vội vàng chạy ra khỏi nhà tắm. Nhìn thấy tên người hiển thị trên điện thoại, cô có chút khó hiểu, không biết vì sao người này lại gọi cho mình?

"Alo tôi nghe."

"Cô Đổng còn nhớ tôi không? Tôi là Từ Cận trợ lý của Âu tổng." Trợ lý Từ quay sang nhìn ông chủ mình, thấy anh ta đang chăm chú theo dõi cuộc trò chuyện của mình và cô gái kia, anh muốn hỏi Âu Thời Phong, lý do gì không tự gọi điện mà phải bắt anh làm? Sau đó ngồi đó giám sát.

"Số anh tôi vẫn còn lưu, anh tìm tôi có việc gì sao?"

"Dự án bệnh viện dưỡng lão cô còn quan tâm không? Tôi muốn gặp cô thảo luận qua về hợp đồng."

"Được, lúc nào chúng ta có thể gặp nhau?" Đổng Văn Văn đơ ra một lúc mới lên tiếng trả lời, cô không nghĩ sau những chuyện xảy ra, Âu Thời Phong vẫn muốn cùng mình hợp tác dự án thảo luận trước kia của bọn họ.

"Đầu giờ chiều ngày mai được không?"

"Vậy mai gặp anh." Đổng Văn Văn ngồi xuống giường, khuôn mặt trầm vào suy tư, rốt cuộc trong lòng Âu Thời Phong đang nghĩ gì? Anh ta là người làm ăn có lẽ nhìn ra chỗ kiếm tiền từ dự án lần này chăng? Cô thở dài ôm lấy đầu mình, mặc kệ những lọn tóc đang nhỏ nhọt từng hạt nước ướt đẫm cả một mảng áo sau lưng.

"Âu tổng, cô Đổng nói ngày mai..."

Trợ lý Từ kết thúc cuộc gọi với Đổng Văn Văn, liền hướng ông chủ thuật lại câu chuyện vừa rồi anh ta đã nói, nhưng thái độ lúc này của Âu Thời Phong tự nhiên trở lên khó ở, trừng mắt đuổi người.

"Tôi đâu muốn nghe, cậu ra ngoài đi."

Từ Cận đi ra khỏi phòng, khuôn mặt méo mó nhìn cánh cửa đang đóng chặt, tâm trạng này của anh ta thật giống như mới bị lợi dụng xong rồi đá vậy.

Âu Thời Phong ngả lưng ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy hôm trước anh đã nhận được sự đồng ý của chính quyền Thành phố Nam Thành, về việc xây dựng dự án bệnh viện dưỡng lão, giờ cần có sổ đỏ của mảnh đất mà Đổng Văn Văn đang sở hữu nữa là có thể tiến hành xin cấp giấy phép xây dựng.

Âu Thời Phong tự ép bản thân mình rằng những việc anh ta làm lúc này là vì Công ty Âu Thời, chứ không phải vì người phụ nữ mưu mô kia nên mới bỏ nhiều tâm sức như vậy.

"Âu tổng, Bạch tổng đang ở dưới đại sảnh công ty, ông ấy muốn gặp anh."

"Cho ông ta lên đi." Âu Thời Phong đặt điện thoại xuống bàn, khẽ nhếch miệng, ông ta tin tức cũng nhanh thật đấy, mới mấy hôm đã nghe ra anh là người chặn mất con đường kiếm ăn của ông ta.

Buổi tối hôm đó, trước giới báo chí, anh đã tuyên bố từ hôn Bạch Văn Linh, khiến ngày hôm sau các trang mạng ngập tràn tin tức liên quan đến chuyện đó, đến cả mẹ anh cũng nổi giận đùng đùng không tiếc lời mắng anh hết nửa ngày, cuối cùng sự việc đã đi quá xa, chẳng ai có thể cứu vãn được nữa, gì mà kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa cứ như vậy kết thúc.

Anh với Bạch Ngạn bây giờ coi như những người xa lạ, thật tốt tới lúc tin anh hớt tay trên của ông ta bùng ra, cũng không ai có thể dị nghị nói những lời không tốt được nữa.

"Bạch tổng, thật vinh dự khi được ông đến thăm." Thấy Bạch Ngạn đi vào, Âu Thời Phong giống như một người cởi mở, nhiệt tình đứng dậy đi tới bàn tiếp khách đón tiếp ông ta.

"Âu Thời Phong, đừng giả bộ nữa, cậu biết mục đích tôi tới đây là gì mà." Bạch Ngạn đôi mắt già nua khẽ nheo lại, đi tới bàn ngồi xuống.

"Bạch tổng, chúng ta đều là người làm ăn, ông nên hiểu cho rõ thương trường chính là như vậy, không có cạnh tranh sao có những tập đoàn lớn." Xưa nay anh chưa từng xem trọng quan hệ thân quen, chỗ nào có thể kiếm ra lợi thì đầu tư, chỗ đất đó của ông ta chẳng qua trước kia anh không nhìn ra nó có chỗ nào đặc biệt để có thể hái ra tiền mà thôi.

Bạch Ngạn cố giữ vẻ bình tĩnh trên gương mặt cầm lấy chén trà Âu Thời Phong rót cho, đưa lên miệng uống, ngày hôm đó cậu ta đưa đứa con gái kia rời đi, Văn Linh đã kể tất cả cho ông ta nghe rồi, lại thêm chuyện dự án vốn đang nắm trong lòng bàn tay chỉ còn thiếu một bước nữa là cơ thể biến bản vẽ thành hiện thực lại bị cậu ta cướp mất.

Ông ta đâu phải chiếc đèn cạn dầu mà không nhìn ra điểm khác thường, cái duy nhất mà ông ta nghĩ tới chính là Âu Thời Phong và đứa con gái hư đốn kia cùng nhau âm mưu hãm hại ông ta.

"Đứa con gái út Văn Văn đó của tôi, tính cách của nó từ lúc sinh ra đến giờ đã không tốt, chuyên thích nói dối lừa lọc người khác." Bạch Ngạn không để ý tới khuôn mặt dần biến sắc của Âu Thời Phong cứ thế ngồi thao thao bất tuyệt, kể xấu Đổng Văn Văn, không phải ông ta không muốn cho đứa con gái đó cuộc sống tốt đẹp, mà tự nó muốn chọn cuộc sống này, vì ghen tỵ với Văn Linh, nên nó từ nhỏ đã luôn tìm mọi cách biến những thứ của chị gái mình thành của mình.

"Bạch tổng, ông nói những việc này ra nhằm mục đích gì tôi không quan tâm, nhưng nếu Đổng Văn Văn kia có xấu như ông nói, thì chính là vì ông không biết dạy con." Bàn tay Âu Thời Phong đặt dưới ghế vô thức nắm thành quả đấm, một người cha có thể dùng những lời lẽ đó để nói về đứa con mình sinh ra sao? Cô ấy có một người cha như Bạch Ngạn thật quá đáng thương rồi.

"Tôi chẳng có mục đích gì cả, chỉ muốn cậu hiểu, những gì nó nói đều không đáng tin, với hợp tác với tôi không phải tốt hơn sao?" Chỉ cần lấy được giấy tờ sở hữu mảnh đất đó, ông ta có thể thành công thực hiện được ước mơ ấp ủ bấy lâu nay rồi, dù là con gái ruột ông ta cũng sẵn sàng vứt bỏ.

"Thời Phong, Văn Linh là đứa trẻ ngoan nó luôn yêu cậu thật lòng, cậu đừng vì những thứ nhất thời, mà đánh mất đi người thực sự đối tốt với cậu."

"Bạch tổng, người ta nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, có lẽ câu nói này không thích hợp với một số người."

Đối với Bạch Văn Linh từ trước đến nay anh chưa bao giờ đυ.ng chạm, còn Đổng Văn Văn từ lâu đã thuộc về anh, ông ta không quan tâm đến thiệt thòi cô ấy phải chịu mà chỉ nghĩ tới đứa con gái cả ngày la lối om sòm kia, không biết cô ấy đã trải qua cuộc sống trước đây thế nào? Khi bị chính cha ruột mình ruồng bỏ.