Vẻ đẹp này thật sự khiến người ta u mê khó cưỡng, còn chưa nhắc đến chuyện anh đang níu lấy vạt áo cô và nói bằng giọng mềm mại non nớt.
Dừng vài giây, anh không nghe được đáp án mình mong muốn.
Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt và động tác đó, nhưng đôi mắt vô cùng long lanh kia đang dần dần ửng hồng.
Dường như anh sắp sửa bật khóc.
Hai lỗ tai cũng cụp xuống.
Mặt của chú mèo buồn thiu.
Mèo sắp khóc rồi.
Quý Hạ mau chóng hoàn hồn: “Dĩ nhiên chỉ có một con mèo là em thôi, không nuôi mèo khác mà.”
Một con mèo đã không đối phó nổi rồi, hơi đâu mà nuôi con khác chứ.
Nếu cô dám mang mèo hoang về, chắc hẳn con trong nhà này sẽ tủi thân và bùng nổ tại chỗ ngay.
Lúc này Vân Bạch mới hài lòng, nhỏ giọng thì thầm.
“Quả nhiên người ta nói trong nhà có một con mèo thì sẽ muốn nuôi con thứ hai, con thứ ba là không đúng.”
Hạ Hạ nhà anh sẽ không thế.
Hạ Hạ nói chỉ nuôi một mình anh thôi.
Vân Bạch đưa tay ra, một tay kéo vạt áo của Quý Hạ, tay còn lại níu cổ tay của Quý Hạ. Bàn tay trắng trẻo và nhỏ nhắn đang đặt lên cổ tay cô, tay anh trắng đến nỗi như đang phát sáng lên.
Rõ ràng là một con mèo con màu cam trắng, sao sau khi biến thành người lại trắng đến thế nhỉ.
Chỗ cổ tay hơi nóng, quả thật nhiệt độ của mèo cao hơn nhiệt độ của người. Nhìn cái tay này, Quý Hạ lại nghĩ ngợi miên man.
Sau đó, chất giọng lạnh lùng và mềm mại của cậu chàng lại vang lên, dù nghe thế nào cũng cảm thấy nó có chút gì đó oán trách và nũng nịu, nhưng anh vẫn cẩn thận giữ được chừng mực, không làm người ta khó chịu, thay vào đó họ sẽ lắng nghe anh nói.
“Vậy, vậy tại sao Hạ Hạ chỉ xoa lỗ tai mà không ôm em?”
Quý Hạ cứng người, hé miệng và nhìn vào đôi đồng tử trong suốt màu hổ phách của anh. Anh chàng xinh xắn đó đang trông mong nhìn cô chăm chú, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Ngày thường, khi về nhà, Quý Hạ luôn ôm và hôn nhẹ lên tai anh, thỉnh thoảng sẽ hôn lên mặt anh.
Bây giờ không được nữa rồi.
Chàng trai muốn trèo lên người cô, hơi thở mãnh liệt phả tới, bất kể nó bắt nguồn từ đâu cũng khiến Quý Hạ nhận rõ được đây là một cậu con trai, không còn là một chú mèo nữa.
Trước đó cô ôm mèo, hiện giờ lại ôm một chàng trai.
Tuy ban nãy cô nói nuôi mèo chẳng khác gì với nuôi một bé trai ——
Nhưng hiển nhiên, thực tế lại khác nhau một trời một vực.
Quý Hạ chỉ có thể đặt tay lên đầu mèo Vân Bạch, đẩy trán chú mèo ra và nghiêm túc nói: “Sau khi Vân Bạch biến thành người còn to hơn chị nữa, nếu ôm em vào lòng thì chị sẽ không thoải mái đâu.”
“Em thoải mái mà.” Vân Bạch bị Quý Hạ đẩy phải dựa vào ghế sô pha, trong khi tay Quý Hạ vẫn đang đặt trên đầu anh. Đôi mắt mèo lim dim đầy hưởng thụ, anh dụi vài cái dưới lòng bàn tay Quý Hạ, hơi hé miệng.
Nhưng Hạ Hạ không thoải mái, đành thôi vậy.
Vân Bạch cụp mắt thầm nghĩ, lông mi nhỏ dài khẽ run lên, đột nhiên nhớ tới điều gì, anh bèn ngước mắt: “Vậy lúc em biến thành mèo, Hạ Hạ có thể ôm em đó nha, buổi tối chị có thể ôm em cùng ngủ nữa. Em rất ấm nhé.”
Quý Hạ: ...
Đây là kiểu tra tấn ngọt ngào từ mèo lớn đây mà.
Tuy nhiên cô đã lỡ nói ra, hơn nữa đây là mèo nhà mình, dù là mèo yêu quái nhưng cớ gì lại không thể ôm được chứ, dẫu sao anh vẫn còn là con nít mà!
Quý Hạ nhủ thầm, đặt tay lên đầu Vân Bạch, ngón tay đang vô thức xoa tai nhỏ của Vân Bạch.
Vì nhột nên Vân Bạch hơi lim dim, nheo mắt lại. Thấy Quý Hạ đang ngây ra, anh khẽ kêu: “Meo ~ meo ~”
Mềm nhũn, vốn dĩ hơi cao ngạo lạnh lùng, nhưng bây giờ không còn nữa.
Quý Hạ chợt hoàn hồn, bị hù dọa bởi hai tiếng meo meo nhẹ nhàng và lành lạnh của cậu chàng, đến mức ngón tay cũng run rẩy.
Xoa vài cái mà gọi nũng nịu vậy à, thật sự khiến Quý Hạ không ngờ được.
Lại nhìn vào cậu chàng, anh đang giơ tay che tai mình, chóp tai lọt qua kẽ tay đang nhè nhẹ run run. Anh chỉ mặc áo sơ mi quần đùi, rộng và rũ xuống. Theo động tác giơ tay của anh, ống tay áo sơ mi trượt xuống làm lộ ra cánh tay trắng trẻo với làn da như sữa. Suy cho cùng anh cũng là yêu quái, còn nhuộm thêm đôi phần gợi cảm, mắt ửng hồng như vừa bị bắt nạt.
Đột nhiên Quý Hạ cảm thấy mình giống như một dì quái vật vậy: ...
“Khụ... Nhiệt độ bên ngoài cũng lạnh, lát nữa chị sẽ tìm vài bộ đồ cho em mặc giống mọi người rồi dẫn em đi ra ngoài mua thêm. Em có thể giấu tai đi được không? Không thì đội mũ lên nhé.”
Quý Hạ vừa nói vừa đứng dậy, đi vào phòng.
Vân Bạch ngồi trên ghế sô pha, hơi nghiêng đầu rồi từ từ ép tai mèo giấu vào trong tóc.
Chỉ cần không quá xúc động, dĩ nhiên anh có thể kiểm soát được. Bên ngoài cũng không quan trọng, nhưng anh thích xem Quý Hạ bận bịu vì mình.
Vân Bạch khẽ nheo mắt lại, môi cong lên cười tủm tỉm. Anh nhẹ nhàng và nhanh nhẹn đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi bước vào phòng.
Trong phòng, Quý Hạ đã gửi tin nhắn cho Tống Nhược rằng trưa nay mình sẽ không qua.
Sau đó, cô mới mở tủ đựng quần áo, lấy từ bên trong ra một cái vali lớn và bắt đầu tìm kiếm.
Cô đang lấy từng bộ quần áo ra.
Cửa được lặng lẽ mở ra từ bên ngoài.
Quý Hạ ngẩng lên khỏi đống quần áo, chỉ thấy Vân Bạch đang ló đầu vào.
Đôi mắt mèo màu hổ phách lập tức khóa chặt lấy cô, giây phút đó, Quý Hạ cảm thấy trong mắt anh chỉ có duy nhất mình cô.
Chắc có lẽ vì đây là mèo nhà mình nhỉ...
Quý Hạ hoàn hồn, vẫy tay với anh: “Lại đây, chị đang tìm vài bộ quần áo cho em. Em xem thử coi món nào hợp với mình nè.”
Bấy giờ Vân Bạch mới mau mắn bước vào, rồi ngồi trên giường nhìn Quý Hạ đang lấy từng bộ đồ ra ngoài.
Trong vali này là quần áo cũ của Quý Hạ, giặt sạch sẽ rồi bỏ vào nên có mùi hương thoang thoảng.
Thậm chí còn có một chiếc đầm màu vàng nhỏ xíu, nhìn kiểu dáng này có lẽ là cái cô mặc khi còn học nhà trẻ, đoán chừng được dùng để biểu diễn, giờ cô vẫn còn giữ nó.
Vân Bạch không kiềm lòng được nhìn chằm chằm chiếc đầm đó, đầu ngón tay chạm khẽ vào lớp vải mỏng trên váy, tưởng tượng lại dáng vẻ mũm mĩm và mềm mềm của Quý Hạ lúc ba bốn tuổi.
A...
“Em thử cái này xem thích hợp không?”
Cuối cùng, Quý Hạ tìm được một bộ mình muốn từ trong đống quần áo, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu nhìn qua.
Cô thoáng thấy mèo nhà mình đang cúi đầu, một đống quần áo được chất trước mặt anh, gương mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của anh hơi hồng hồng, tai mèo cũng đang ửng đỏ.
Tựa như đang xấu hổ.
Quý Hạ - đang cầm quần áo: ???
Lúc này Vân Bạch mới ngước mắt, thờ ơ nhìn sang.
Đôi mắt mèo hơi co lại, giọng nói vốn mềm mại lập tức trở nên lạnh lùng và trầm thấp, chứa đựng hơi thở thiếu niên rõ mồn một: “Bộ đồ này... sao Hạ Hạ có được vậy?”
Quý Hạ đang cầm một cái áo len và quần jeans, nhìn màu sắc và size thì biết ngay đấy chính là đồ nam.
Vân Bạch trèo xuống giường, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Quý Hạ và tập trung nhìn thẳng vào cô.