Khổ nỗi Vân Bạch không thể hiểu được tâm trạng phức tạp của Quý Hạ bây giờ.
Rõ ràng ở bên ngoài là hình tượng dịu dàng giỏi giang, nhưng trên thực tế, chuyện xấu hổ khi giơ mèo lên cao rồi còn tự xưng là mẹ của người ta lúc ở nhà lại bị con mèo này biết rồi…
Nghĩ như vậy, Quý Hạ vô thức ngừng động tác vuốt ve mèo.
Đôi tai nhỏ của Vân Bạch hơi run lên, ngẩng cái đầu nhỏ xù lông của mình lên với vẻ hơi nghi hoặc, nhìn Quý Hạ rồi dùng một bàn tay để che mặt mình lại.
“Meo?”
Vân Bạch hơi lo lắng vẫy vẫy đuôi, cái đuôi to vừa nãy vẫn còn dựng thẳng lên mà bây giờ lại cụp xuống đất. Một cái móng vuốt nhỏ xinh dè dặt nâng lên, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay của Quý Hạ.
Quý Hạ thả tay xuống, nhìn qua thì thấy anh nghiêng cái đầu mèo nho nhỏ, đặt móng vuốt nhỏ lên, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời xinh đẹp, hiển nhiên là đang quan sát vẻ mặt của cô.
Dáng vẻ này khiến Quý Hạ lại mềm lòng một lần nữa.
Cô nhớ lại ngày xưa khi mình vừa mới ôm Vân Bạch về, Vân Bạch cũng có bộ dạng này, cẩn thận từng ly từng tí để làm cô yêu thích. Sau đó, anh phát hiện cô cưng anh chiều anh, chỉ cần không nghịch ngợm gây chuyện thì cô hoàn toàn không có sức chống cự gì đối với anh.
Cả con mèo đều trở nên lạnh lùng thờ ơ, chơi với gậy trêu mèo mà cũng làm cho có lệ.
Hiện tại bí mật nhỏ bị phát hiện, anh lại trở nên lo sợ căng thẳng.
Yêu tinh và con người có tuổi thọ không khác nhau mấy, anh vừa mới trưởng thành. Trước đây vẫn luôn đi lang thang ở bên ngoài nên anh rất lo cô lại vứt bỏ anh à?
Quý Hạ thấy hơi đau lòng, duỗi tay ôm con mèo màu cam trắng vào lòng.
Anh ngoan ngoãn tựa vào lòng cô, kêu meo meo với cô, không ngừng kêu ngọt ngào.
“Được rồi, được rồi, sẽ không bỏ rơi em đâu, sẽ không khiến em lại phải đi lang thang ở bên ngoài nữa.”
Mặc dù đột nhiên từ nuôi mèo biến thành nuôi một thiếu niên trẻ, nhưng quả thật là cô vẫn nuôi được.
Quý Hạ vuốt ve lông tơ của anh.
Đôi tai nhỏ xù xù lông của Vân Bạch bỗng dưng dựng đứng lên, đôi mắt màu hổ phách sáng bừng lên, ngoan ngoãn tựa vào trong lòng Quý Hạ.
Quý Hạ vừa bế anh vừa đứng dậy ra khỏi cửa phòng sách.
Cô bỗng nhìn thấy một hộp khoai tây chiên bị vứt bừa lên ghế sô pha, còn có… một chiếc áo sơ-mi trắng và quần đùi rộng thùng thình màu đen???
Hình như đây là thứ mà cô nhìn thấy Vân Bạch mặc ở trên người khi vừa vào nhà mà nhỉ?
Thế có nghĩa là, khi làm mèo, Vân Bạch không mặc quần áo hả?
Mặc dù có vẻ rất hợp lý, nhưng nhớ tới thiếu niên trẻ ngoan ngoãn dịu dàng lúc nãy, Quý Hạ suýt chút nữa đã ném luôn con mèo nhỏ đang ngửa đầu nhìn cô với vẻ mặt vô tội ở trong l*иg ngực lên ghế sô pha.
Đôi mắt mèo màu hổ phách của Vân Bạch hơi nheo lại, liếc thấy một vệt đỏ ửng từ từ xuất hiện trên mặt Quý Hạ.
Vệt ửng đỏ trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng trông đẹp vô cùng.
Tai nhỏ của Vân Bạch giật giật, cuối cùng anh cẩn thận đứng dậy, liếʍ cằm Quý Hạ một cái.
Quý Hạ bị dọa sợ hết hồn, giơ con mèo nhỏ trong lòng ra xa mình một chút. Ban đầu cô vốn đang ôm mèo con trong lòng, bây giờ biến thành túm hai cái chân trước của anh, giơ lên giữa không trung.
Cơ thể nho nhỏ của Vân Bạch lắc lư giữa không trung, móng vuốt nhỏ khẽ vỗ nhè nhẹ lên tay Quý Hạ, giật giật cái tai nhỏ với vẻ hơi tủi thân khó hiểu, dè dặt kêu meo một tiếng.
Làm nũng cũng vô ích!
Bây giờ em không phải là một con mèo nhỏ đơn thuần!
Chị sẽ không khuất phục dưới dáng vẻ làm nũng này của em đâu!
Tim Quý Hạ bị tiếng kêu này làm cho mềm nhũn, sau đó tim cô lại cứng lên ngay lập tức, cứ ôm mèo như vậy mà đi vào phòng bếp.
Quả nhiên anh không hề đυ.ng vào cơm mèo mà cô làm vào buổi sáng.
Quý Hạ thở dài một cái.
Cô vừa định vứt chỗ cơm mèo này đi thì Vân Bạch trong lòng cô hơi hơi giãy giụa. Cuối cùng anh nhảy xuống, liếc nhìn cô, rồi lại liếc nhìn cơm mèo.
Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp ầng ậc nước, anh vừa mới đi mấy bước về phía cơm mèo thì đã bị Quý Hạ bế lên một lần nữa.
“Chị lại nấu cơm cho em ăn nhé?”
Đôi mắt màu hổ phách của mèo nhỏ mở to nhìn Quý Hạ, mấy giây sau, anh mềm mại vùi vào ngực Quý Hạ: “Meo.”
“Được rồi, bây giờ em đi thay quần áo trước đi.”
Quý Hạ vừa ôm mèo vừa xách theo bộ quần áo mà không biết anh lấy ở đâu ra, ném cả mèo cả quần áo lên trên giường ở trong phòng cho khách.
Sau đó cô quay đầu đóng cửa lại.
Đôi mắt to màu hổ phách của con mèo nhỏ vừa bò dậy từ trong đống quần áo lại khôi phục phong thái kiêu ngạo lạnh lùng lúc trước, chỉ có đôi tai nhỏ trên đầu khẽ run lên, nhìn ra cửa nhưng không biết đang nghĩ cái gì.
***
Chờ đến khi Quý Hạ cho thịt xông khói và rau cải vào trong nồi, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, rốt cuộc cửa phòng cho khách mới được mở ra.
Ngón tay trắng như tuyết của thiếu niên xinh đẹp đặt lên tay nắm cửa, chân tay trắng nõn mà săn chắc, tóc mái màu đen hơi hơi che khuất đôi mắt màu hổ phách. Cúc áo sơ-mi còn chưa cài hết hoàn toàn, chỉ lười nhác cài mấy cái, xương quai xanh tinh xảo rõ ràng. Nhìn như vậy, anh có chút đơn thuần mà gợi cảm.
Quả thực là khiến người ta không chịu nổi.
Nhưng cũng may là đôi mắt màu hổ phách của anh trở nên đậm màu hơn sau khi biến thành người. Mặc dù trông có vẻ vẫn trong trẻo sáng ngời như trước nhưng cũng không phải màu sắc bất thường gì, dẫn ra ngoài thì chí ít cũng không khiến người ta nghi ngờ là không phải người.
Tuy rằng đã từng trông thấy một lần, nhưng lại nhìn thấy một lần nữa, Quý Hạ vẫn hơi sốc, cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào trên đỉnh đầu anh, lần này, tai mèo của anh không bị lộ ra ngoài.
Quý Hạ chớp chớp mắt, nhìn thêm mấy lần.
Vân Bạch dường như hơi luống cuống khi đối diện với tầm mắt của cô, sau đó, anh hơi hơi rời mắt đi.
Tóc của anh hơi động đậy.
Không bao lâu sau, một nhúm lông màu cam trắng nhô ra khỏi tóc, sau đó, một đôi tai mềm mại trồi ra ngoài.
Vân Bạch có dáng vẻ như thể tập mãi thành quen, giơ tay lên, đè tai mèo xuống.
Chưa được mấy giây, tai lại trồi ra.
Quý Hạ không nhịn được muốn bật cười, đi tới trước mặt anh.
“Vừa mới trưởng thành nên em chưa kiểm soát được… Cảm xúc hơi quá đà là không thu lại được.”
“Ừ, sau này chị mua mũ cho em.”
Hai mắt Vân Bạch nhìn xuống, hàng mi dài rung rung mấy cái.
Anh thích từ sau này.
Anh thấy Quý Hạ duỗi tay tới đây, đầu ngón tay cô dừng ở cổ áo của thiếu niên.
Đôi mắt mèo của Vân Bạch hơi hơi trợn tròn, thấy đôi mắt của Quý Hạ nhìn xuống, nghiêm túc cài cúc cho mình. Bởi vì sau khi biến thành người, dáng người của anh cao hơn Quý Hạ một chút nên phải nhìn từ trên xuống, đương nhiên có thể nhìn rõ đường nét trên mặt của Quý Hạ, sườn mặt cô đẹp dịu dàng…
Tai của Vân Bạch lại run lên, lông dài che kín vành tai đỏ bừng.
“Lấy quần áo ở đâu vậy?” Quý Hạ sửa lại quần áo cho anh xong thì hỏi một câu.
“Tộc yêu cũng có thông tin giấy chứng nhận thân phận, do bộ phận chuyên môn xử lý, đây là nhận từ chỗ đó, còn có hai bộ nữa, em nhét trong tủ quần áo của chị đó.”
Thiếu niên khẽ nói ra những lời này bằng chất giọng thiên về lạnh lùng, mắt mèo màu hổ phách thoáng lóe lên tia sáng kì lạ, cũng không biết là đang nghĩ tới điều gì.
Cuối cùng Quý Hạ cũng tìm ra hai ba chiếc quần áo được nhét vô cùng cẩn thận trong góc sợ cô nhìn thấy ở trong tủ quần áo của mình. Cô sắp xếp lại tủ quần áo một chút, đặt mấy chiếc quần áo này gọn gàng ở trong tủ.
Quý Hạ ra khỏi phòng mình thì lập tức nhìn thấy thiếu niên tai mèo đang cầm đũa ăn cơm một cách ngoan ngoãn, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng cô, thấy cô ra ngoài, tai mèo vốn đang cụp xuống lập tức dựng thẳng đứng lên luôn.
Quý Hạ ngồi xuống bên cạnh anh.
“Chiều nay chị dẫn em ra ngoài mua một ít quần áo nhé.” Thật ra trời sắp lạnh rồi, khi anh là mèo, cô có thể đặt anh cuộn tròn ở trong ngực để sưởi ấm. Nhưng khi biến thành người… thứ nên chuẩn bị thì vẫn phải chuẩn bị đầy đủ.
Vân Bạch kêu một tiếng.
Quý Hạ vừa định gọi điện thoại cho Tống Nhược bảo chiều nay mình không đến được, thì điện thoại lại reo lên trước khi cô động vào.
Vân Bạch lập tức nghiêng đầu qua, đúng lúc nhìn thấy cái tên trên điện thoại của Quý Hạ —— khách hàng Phó.