Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 193: C193: Thứ Này Ngươi Không Chạm Vào Được

Cảm giác ba cổ vật rung động càng mạnh, Yami hai mắt nhìn về phía trên đỉnh núi kia, càng về phía đó hắn càng cảm nhận được rõ ràng năng lượng đang lan tỏa.

Trên tay hắn lại là một kẻ bị gϊếŧ chết không còn lấy một mảnh xác, quá nửa số năng lực gia tiến vào trong bí cảnh đã bị hắn gϊếŧ chết, hiện tại một phần nhỏ đã men theo cảm nhận năng lượng trong bí cảnh mà lần mò tới đỉnh núi kia.

Trên đường đi hắn cũng đã gặp không biết bao nhiêu là dị thú, nhưng chúng không thể gây ra bất kể một uy hϊếp nào cho hắn. Càng vào sâu, càng có dị thú mạnh mẽ, cũng chỉ là trở thành một phần năng lực của hắn mà thôi.

Soạt!

Một bóng đen vô thanh vô thức tiến sát phía sau hắn, ánh hàng quang trên kiếm lóe lên chém thẳng tới sau gáy hắn.

Trong giât lát, một quầng huyết quang từ cơ thể hắn trào tới, giữ chặt lấy kẻ này ở trên không. Yami nhếch mép mỉm cười, tưởng là ai hóa ra là người quen.

Hắn từ từ quay mặt lại, cho tới khi cả dung mạo hắn hoàn toàn hiện ra, kẻ toan đánh lén hắn hai mắt không khỏi trừng lớn

"Chào Alexis đồng học"

Yami nhàn nhạt nhìn nàng, ánh nhìn hắn liếc qua không khỏi làm cho nàng bất động vì sự lạnh lẽo của nó

"Ngươi... ngươi là... Yami..."

"Hẳn là không phải đi?"

"Chẳng phải... ngươi bị Cung Điện truy nã sao?"

"Ngươi cứ cho như vậy"

Hắn liếc tới y phục nàng đang mặc, trên đường hắn cũng có gϊếŧ qua hơn trăm nữ nhân mặc đồ thêu phượng giống như nàng. Dường như trước khi chết mấy kẻ đó còn kêu cái gì mà... Ảnh Phượng Các. Hắn cũng không thèm quan tâm, tông môn đỉnh cao như Lam Tinh Cung hắn còn không để vào trong mắt, một cái nhỏ bé Ảnh Phượng Các là cái gì khiến hắn phải suy nghĩ chứ? Chỉ là thứ tạp nham thế lực mà thôi.

"Trước, ngươi có thể thả ta xuống được không?"

Nàng khó khăn dẫy lên, những thứ năng lượng quỷ quái này trói nàng quá chặt

"Được"

Chẳng qua, người còn chưa được thả xuống, cả cơ thể nàng đã bị một lực đạo mạnh đến khó tin đánh thẳng vào ngực. Khiến nàng ta phun ra một ngụm máu mà bay đi, người đâm thẳng vào thân cây gần đó. Alexis ôm ngực, khó khăn nhìn Yami như không thể tin được hắn dám ra tay với mình

"Đừng bất ngờ, thứ ngươi tìm không còn trên người đâu"

Trên tay hắn ném ra hai thanh đoản đao lạch cạch rơi xuống đất, Alexis kinh hoàng, hai thanh đoản đao từ trong cổ tay nàng từ bao giờ đã bị hắn tước đoạt?

"Ta biết, tại thời điểm này ngươi không thể tin tưởng ai, ngay cả ta..."

"Nhưng... ta cũng đâu thể tin tưởng ngươi phải không?"

Yami giống như đùa đùa cợt cợt nói nhìn nàng. Đúng vậy, khi nãy nàng muốn khi được Yami hắn giải thoát sau đó sẽ tấn công hắn, nhưng nàng chung quy không định gϊếŧ chết hắn, chỉ định đánh ngất hắn sau đó đem hắn giấu đi chờ bí cảnh bài trừ. Ai ngờ hắn thấy rõ hai thanh đoản đao trong tay áo nàng liên lầm tưởng nàng muốn gϊếŧ hắn, hơn nữa hắn nói cũng có lý lẽ, vì sao hắn phải tin nàng kia chứ?

"Khoan đã!"

Nàng kêu lên một tiếng, chợt cơn đau tại ngực lúc nào đã truyền tới bụng, để cho nàng đau tới nhe răng trợn mắt, không kịp nói hết lời chỉ khạc ra thêm một ngụm máu nữa. Tên này không biết xuất thủ như nào nhưng quá tàn ác đi?

"Có việc?"

"Ngươi có thể cho ta đồng hành cùng ngươi không? Ta biết ngươi thực lực rất mạnh"

"Ồ? Ngươi nói xem, tại sao ta phải tin ngươi?"

Hắn tiến tới gần nàng, cười mà chẳng phải cười nói, trong lời nói có một chút giễu cợt vô cùng lộ liễu.

"Ta biêt ngươi không tin nhưng khi nãy hai thanh đoản đao đều là giấu từ trước, không phải vì muốn gϊếŧ ngươi!"

"Ta biết"

Alexis ngẩn người, cuối cùng không khỏi tức đến phun ra một ngụm máu nữa, nàng gào lên

"Vậy sao ngươi đánh ta!!?"

"Ta không thích bị kẻ khác đánh lén... cùng với... ngươi cảm thấy ta đủ mềm lòng để thả ngươi xuống?"

"..."

Alexis không còn gì để miểu tả nổi sự cay đắng trong lòng mình. Đã có ý tốt để hắn không gặp nguy hiểm nhưng lại bị đánh tới nỗi thê thảm, hắn có còn là con người hay không?

"Muốn theo ta? Cũng được thôi, nhưng trừ khi ngươi muốn trở thành một kẻ phản bội"

"Vì sao?"

"Bởi vì... không ít thành viên đệ tử của Ảnh Phượng Các đã bị ta gϊếŧ"

"Ngươi... phụt! Cũng quá biết đùa!"

"Đùa?"

"Ngươi coi người là cỏ có thể gặt đi là hết sao? Tuy Ảnh Phượng Các không quá cao nhưng số người tham gia bí cảnh tính cả ta là hai trăm người, bị bí cảnh phân ra đã sớm tập kết lại thành từng đoàn vài chục người, ngươi nói gϊếŧ không ít không phải đang đùa ta đó chứ?"

Hắn thở dài, coi như nói thật nàng ta cũng chẳng tin, dù sao nàng ta cũng không có gây khó dễ cho hắn, hơn nữa cũng là bạn học hắn cũng không thèm tính toán thân phận nàng ta. Mà tính toán làm gì chứ, hắn chỉ là gϊếŧ những kẻ không quen không biết, cô bé này đơn thuần chỉ là hắn không ra tay mà thôi, không quá liên quan tới thế lực nàng đang ở bên trong.

"Được, vậy mong ngươi không run sợ"

"Hừ! Ta biết ngươi mạnh nhưng đừng có tự luyến đến vậy"

Nàng ta nuốt một viên đan dược, không kịp đợi mau chóng đuổi theo Yami, dù sao hắn cũng là cọng cỏ cứu vớt, nàng thiên phú có hạn, mặc dù không thể lấy được cổ vật nhưng có lẽ theo hắn có thể xem được nó có hình dáng thế nào.

"Ngươi mới tô lên mặt sao? Phù văn này nhìn kĩ cũng quá hoa mỹ đi?"

"Im lặng, đi theo đừng ồn"

Hắn nhàn nhạt nói, cũng không chú tới nàng đang lủi thủi phía sau nữa. Tiến dọc theo sườn núi để tiến tới đỉnh.

Kì lạ thay, trong suốt đường tiến tới đỉnh núi, có rất ít kẻ địch xuất hiện, đa phần đều bị Alexis phát hiện từ trước mà ra tay. Yami cũng có chút cảm thán khả năng cảm nhận của nữ nhân này, suốt dọc đường đi hắn không ra tay, nhàn nhã mà đi thẳng, mọi việc cứ để Alexis lo hết. Phải nói đến Alexis, từ đầu tới cuối diệt đã hơn chục mạng người, sức lực sớm đã hết, nhìn theo bóng lưng thong thả tựa du ngoạn của hắn, nàng không khỏi giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tại sao mình lại phải bảo hộ hắn chứ? Hắn ta rõ ràng mạnh hơn cả mình"-Nàng thầm nghĩ.

"Khoan đã Yami, ta.. ta hết sức rồi..."

"Ừm"

"Ta không nói chơi! Ta thực sự hết sức rồi!"

"Ừm"

"Ngươi là tên hỗn đản!!"

"Ừm"

Nàng rốt cục cũng phải im miệng, hắn không đếm xỉa tới, nàng cũng không còn sức để hò hét với hắn.

Bỗng nhiên!

Cơ thể nàng bắt đầu lảo đảo, cơn chóng mặt dần ập tới làm cho cơ thể của nàng không còn vững vàng, giống như một người say đang đi vậy.

"Không thể nào ta mệt đến như vậy được... trừ khi... trừ khi..."

Nàng ta cố gắng tiến lại gần Yami, cố gắng báo cho hắn biết cả hai đang gặp mai phục.

Nhưng đã quá muộn, miệng nàng chưa kịp nói ra hai từ thuốc mê, tầm mắt nàng đã hóa thành một màu đen u tối, cơ thể cũng như rối đứt dây mà ngã xuống mặt đất.

Yami ngừng lại, hai mắt không chút dao động nhìn cảnh vật xung quanh, trò hạ thuốc mê này cũng quá cũ đi? Tại rừng mười kẻ thì chín kẻ chỉ muốn dùng chiêu này. Chẳng qua nó không có một chút uy hϊếp nào đối với hắn. Ngoài Thần, đâu còn gì để cho hắn lo ngại?

Hóa ra... cũng có nhiều kẻ phía trong nơi đây muốn hóa trở thành một phần của bóng tối vĩnh hằng.

Phía trên đỉnh núi, cũng là một đám nữ nhân mặc y phục của Lam Tinh Cung đã đứng trước một bệ đá cổ. Ở trên đó là một tấm lệnh bài bằng vàng óng ánh, phía bên trong là một viên linh thạch trạm trổ vào chính giữa, tuy đơn giản nhưng vô cùng đẹp mắt.

Cả một đám nữ nhân hiện tại ngoại trừ kẻ cầm đầu ra, chẳng có ai là không bị thương tích, trên người đều là những vết chém có nông có sâu.

"Mau đi nhanh, lẽ nào các ngươi không muốn đoạt lấy bảo vật?"

Nàng ta đắc ý ra lệnh, chỉ vì nàng là người có năng lực mạnh nhất nhóm cho nên đã được trở thành kẻ chỉ huy, suốt dọc đường đều là do nàng được mọi người bảo vệ nên cơ thể mới chẳng có mảy may thương tích, chỉ cần nhìn thái độ nàng, cũng đủ hiểu nàng không phải là hạng người tốt đẹp gì. Nhan sắc không có, chỉ toàn là son phấn dày đặc, năng lực thì càng không, chỉ cao hơn mọi người phía dưới một chút, thậm trí nếu so bì về khả năng chiến đầu, nàng ta chỉ là phế vật, một người trong nhóm tùy thích cũng có thể đánh chết được nàng. Tuy nhiên chẳng ai dám làm như vậy, bởi nàng ta là đồ đệ của tứ trưởng lão Lam Tinh Cung, nếu không vì tứ trưởng lão nàng ta hay bênh vực đồ đệ mình, hơn nữa có vài công lao đối với tông môn thì với bản tính của vị sư tỷ này, sớm đã bị người khác đánh chết.

Nếu không phải từ đoạn đường chân núi trở đi, có rất ít kẻ mai phục thì cả đoàn người sớm đã bị diệt.

"Sư tỷ, chúng ta đã thống nhất rằng đồ vật là dâng lên cung chủ"

"Đồ ngu!"

Nàng ta chua ngoa gầm lên, thậm trí còn quá đáng hơn khi tát nữ nhân vừa nói một bạt tai không chút lưu tình làm nàng ta ngã xuống mặt đất, cơ thể đã bị thương năng, giờ đây còn nặng hơn.

"Các ngươi suốt ngày cung chủ, cung chủ, nàng là mẹ các ngươi sao? Nàng đã làm được gì cho các ngươi để các ngươi tâng bốc nàng như vậy?"

"Ngươi! Ngươi đúng là không bằng cầm thú! Ngươi đừng quên rằng năm đó ngươi chỉ là một đứa con gái sắp bị bán thân tại nhân giới, nếu ngày đó cung chủ cũng tứ trưởng lão không đi qua, ngươi còn có thể đứng đây hay sao?"

"Ai quan tâm kia chứ? Thế nào? Các ngươi tức giận sao? Có giỏi thì tiến tới? Ngươi nên nhớ ta có ngọc truy hồn, chỉ cần kẻ nào ra tay với ta, sư phụ sẽ không để kẻ đó yên thân đâu"

Một lời nói ra, chúng nữ đều e ngại không dám nói gì, chỉ đành đỡ người nữ kia dậy, căm hận mà nhìn lấy nàng bước dần về phía lệnh bài đang lơ lửng. Nữ nhân này đúng là rắn rết tâm địa, chỉ vì cái lợi trước mắt mà đã quên đi ai mới là người ra lệnh cho tứ trưởng lão cứu nàng.

"Thất vọng sao?"

Cả đám người bên tai bống vang lên một âm thanh không cảm xúc, nhìn lại nữ nhân kia, dường như nàng không nghe thấy giọng nói u huyền kia.

"Sư muội... các ngươi có..."

"Ta cũng nghe thấy!"

"Cả ta nữa!"

Lúc này, âm thanh nhàn nhạt lại cất lên lần nữa, nhưng lần này chính xác là ở ngay bên cạnh các nàng, cả đám quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một thiếu niên từ bao giờ đã đứng bên các nàng, hắn ta không có dao động năng lượng, khuôn mặt không có gì đặc biệt ngoại trừ phù văn đỏ máu kéo dài trên má đến mắt hắn.

Trên tay hắn còn vác theo một nữ nhân, nếu như các nàng không lầm, y phục nữ nhân này thuộc về Ảnh Phượng Các...

Hắn chằm chằm vào nữ nhân đang tiến lại gần bệ đá cổ, lập tức thả nữ nhân trên tay xuống đất, hắn từ từ bước tới

"Ngươi..."

Chỉ cảm nhận một trận quay cuồng chóng mặt, Yami hắn từ bao giờ đã áp sát phía sau nữ nhân kia. Khi mà bàn tay của nàng sắp chạm tới lệnh bài rồi, ngay tại bên tai vang lên một giọng nói không khỏi khiến nàng run lên vì sự lạnh lẽo của nó

"Thứ này ngươi không chạm vào được..."

Chưa thể kịp ngoái đầu lại nhìn, nàng đã bị một chưởng đánh văng sang một bên, cơ thể mạnh mẽ va mạnh vào tàng đá gần đó, thậm trí khi nàng ta đã va phải rồi, tảng đá đều không chịu nổi lực đạo mà vỡ nát.

Yami không quan tâm đến nàng ta, bàn tay đưa ra đoạt lấy lệnh bài...

"Ngươi... ngươi là ai..."

Nữ nhân kia khó khăn bò dậy, ôm lấy một bên cánh tay đã bị đánh gãy nát của mình, đôi mắt rắn độc nhìn Yami giống như muốn gϊếŧ chết hắn ngay lập tức.

Thấy Yami không trả lời mình, một cỗ lửa nóng dâng lên trong nàng, không ngại hắn năng lực mạnh hơn mà kêu gào

"Ngươi biết ta là ai không!!? Lại cả gan dám ra tay đánh lén ta!!!!??"

Hắn nhìn nàng giống như kẻ ngu vậy, cuối cùng cũng nhạt nhòa cười lên một tiếng, chậm chạp ngồi lên bệ đã ngạo mạn nhìn nàng

"Vậy... ngươi là ai?"

"Ta là đệ tử của tứ trưởng lão Lam Tinh Cung!"

"Rác rưởi..."

Hắn phun ra một câu, trên tay từ bao giờ đã xuất hiện đường lưỡi kiếm đỏ máu, từ từ tiến lại gần nàng... đối với kẻ ngu, lại bẩn thỉu này, hắn không cần hấp thụ nàng.

Nàng ta sợ hãi ngồi bệt xuống đất, không ngừng lê lết thân mình tìm một con đường sống. Cho tới khi tới ria vách đá rồi, nàng mới sợ chết nhưng không ngừng đe dọa hắn.

"Ngươi... đừng gϊếŧ ta, trên người ta có ngọc truy hồn, chỉ cần ngươi đυ.ng tới ta một cọng tóc, sư phụ sẽ không tha cho ngươi!!"

"Ngọc truy hồn?... ý ngươi là cái này??"

Hắn nhàn nhạt cười, chỉ lên phía đỉnh đầu mình, lập tức trong mắt mọi người xuất hiện một làn khí dày đặc, đen ngòm phía trên đỉnh đầu của hắn. Đặc biệt, nó dày đặc hơn bất kể ngọc truy hồn nào, ở giữa... ẩn ẩn còn có một ngọn lửa xanh ghi lên một chữ...

"Sát... truy hồn lệnh... của Hồn Điện..."

"Là... là... Ma... Tôn..."

Một người có thể nhận ra lai lịch của Yami, kéo theo cả đám người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đúng lúc này khi nàng ta vừa mới nói, Alexis đã kịp tỉnh dậy mà nghe thấy tất cả, đáng ngạc nhiên hơn, nhóm nữ hắn gặp tại khu rừng phía dưới cũng xuất hiện, vừa kịp nghe rõ tất cả.

"Vậy... ngươi cảm thấy ta còn sợ thứ rác rưởi sư phụ của ngươi?"

"Khô...!!!"

Một đường huyết ảnh vung lên, đầu nàng đã rơi xuống vực sâu thăm thẳm, cơ thể cũng vì không còn điều khiển được mà rơi xuống...

Hắn vẩy đi vết mau trên kiếm, trên tay ngắm nhìn lệnh bài cùng là thứ cổ vật thứ tư...

"Chỉ còn một..."

Cả bí cảnh rung lắc sau lời hắn nói, tất cả mọi người kể cả hắn bị dịch chuyển ra khỏi bí cảnh...