Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 188: C188: Ngươi Không Thoát Khỏi Ta

Ngày hôm sau, khi mà mọi chuyện diễn ra giống như một cơn ác mộng,  Ari với đôi mắt đỏ huyết, bóng bẩy đẹp đẽ chậm rãi mở ra. Bàn tay mông lung đưa lên không trung muốn bắt lấy thứ gì đó, mang theo sự vô cảm nàng từ từ ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.

Với cơ thể phát triển trước tuổi như vậy, có một chút để nàng không thích ứng nổi. Cỡ ngực nàng giống như lớn thêm vài vòng, đôi chân thon dài hơn trước kia để nàng chưa thể bắt kịp được mọi chuyển động thường ngày, giống như chiều dài vốn có của nó khác hẳn với bộ não của nàng suy nghĩ vậy.

Khẽ gạt đi mái tóc bạc trắng kiêu sa của mình, hai tay nàng chống xuống giường ngồi dậy, chập choạng từng bước từng bước tiến tới nhà vệ sinh. Phía trước gương, khuôn mặt kiều mị, đầy ma mị của nàng phản lại, để tới nỗi chính bản thân nàng cũng không thể nhận ra đây thực sự còn là thân xác của mình hay không, nàng có thể nhận thấy rằng một cái chớp mắt của mình thôi cũng có thể khiến kẻ khác phải gục ngã. Phải nói... cơ thể này thực sự là một kiệt tác cảu tạo hóa, ngàn người ganh tị, ghen ghét không thôi.

Đây là thành quả của Hấp Huyết Tinh Túy Ngọc và Hồng Viêm Chi Lam lần lượt cải tạo thân thể, cả hai nguồn sức mạnh hợp nhất lại thành một, biến đổi cơ thể nàng trở lên cực kì hoàn thiện, thậm trí còn phải hoàn hảo gấp ngàn lần. Vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa, nước da trắng sáng tựa như mỡ đông được ánh đèn chiếu lên xuất hiện từng vệt phản quang, bờ mông căng tròn quyến rũ, đôi chân trần trắng trẻo thẳng tắp, nhất là bộ ngực no đủ kia, luôn luôn bật nảy lên xuống mỗi khi nàng thực hiện một động tác cho dù là nhỏ nhất.

Nhưng đó không phải điều nàng để tâm tới... cho dù có đẹp đẽ như vậy, quyến rũ như vậy... liệu có đủ hay không để hấp dẫn gã nam nhân kia? Người hắn lựa chọn không phải là nàng, nhưng nàng biết rõ chắc chắn cũng không phải những nữ nhân ngày ngày oanh oanh yến yến bên hắn cười đùa kia, ... thực sự... đó là ai? Hẳn là sẽ hoàn mỹ gấp trăm lần nàng đi?

"Yami..."

"Ngươi đang gọi ta sao?"

Ari giật mình quay phắt lại, kém chút nữa mất đà mà ngã xuống, nhận ra mình đang trong tình trạng khỏa thân, không chút mảnh vải. Hai mắt nàng phiếm hồng, cắn răng nói

"Ngươi! Ngươi! Ngươi nhìn lén ta!"

Yami nhún vai, cón cái đung đưa chỉ vào cánh cửa mở toang

"Là do ngươi không đóng cửa"

Ari vội vã che đi một vài điểm trọng yếu của mình, mặc dù thích hắn như vậy, hàng đêm còn ngủ chung giường cùng hắn nhưng chuyện này nàng vẫn chưa sẵn sàng, việc để hắn nhìn rõ toàn bộ thân thể của mình không khỏi khiến nàng trở nên xấu hổ vô cùng. Sắc má dần ửng hồng đào, khuôn mặt xinh đẹp của nàng thẹn thùng mà cúi xuống đất, không dám nhìn hắn.

"Ngươi... ngươi đừng nhìn nữa..."

"Rồi rồi"

Yami thở dài, từ trên tay ném cho nàng một bộ đồ về phía nàng, Ari loạng choạng với tay ra đỡ lấy.

"Mặc vào đi, ngươi không thể cứ mãi mãi tại nơi đây"

"Ta phải trở về?"

Yami tựa lưng phía bên ngoài cửa, cười nhạt một tiếng

"Phải"

"Nhưng... bộ dạng của ta... liệu mọi người còn có thể hay không chấp nhận rằng ta là một con người?"

Nàng nói, trong giọng nói có một chút cô đơn lạc lõng, việc trở thành huyết ma khiến nàng có vẻ ngoài trưởng thành, quyến rũ hơn thế nhưng một điều chắc chắn rằng... nàng không còn là một con người, liệu mọi người trong nhà có thể coi nàng như là một Ari trước kia? Hay ngày ngày nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi? Nàng vẫn chưa thể chấp nhận rằng mình đã là một huyết ma...

Cả hai im lặng trong một vài phút, Ari cứ như thế đờ đẫn nhìn về cái bóng từ phía bên ngoài cửa chiếu vào như đợi một câu trả lời từ hắn. Không biết trải qua bao lâu, hắn mới lên tiếng

"Không quan trọng..."

Không quan trong? Hai mắt nàng nhiều hơn một phần cảm xúc hỗn tạp trộn hòa với nhau, khiến cho lúc này đôi huyết đồng tử của nàng trông thực sự đặc sắc, đáng để thưởng thức.

"Ngươi không thể trốn tránh sự thực mãi, ngươi có thể lẩn trốn một năm, hai năm, thậm trí cả đời... nhưng thực sự tâm trí của ngươi có thể chịu đựng được?"

Tông giọng hắn không nhanh không chậm cất lên, chưa đầy những cảm xúc từng trải u buồn, không khỏi để cho Ari rưng rưng nước mắt, không rõ vì sao cảm xúc của nàng lại bất ổn như vậy. Có thể trốn tránh mười năm nhưng một phút giây tâm trí liệu có thể chịu đựng được? Mọi người... thực sự sẽ chấp nàng sao? Đó là câu hỏi lớn nhất của nàng.

Dần dần, trong nhà tắm vang lên âm thanh thổn thức khôn nguôi của thiếu nữ, nàng đang phải đối mặt với hai thứ, hoặc là trốn chạy khỏi sự thực, hoặc là chấp nhận nó sống chung với nó. Hai dòng thái cực giống như hai nguồn năng lượng kích phát đùn đẩy nhảu, mỗi khi một luồng dần xâm chiếm, luồng kia lại mạnh mẽ bật dậy.

Gả thiếu niên phía ngoài, hai mắt không chút cảm xúc nhìn ra phía xa xa, hắn không biết an ủi, không biết ôm lấy nàng vào lòng mà vỗ về, cảm xúc của hắn không dễ bị tuôn trào như nàng. Hắn khoát tay, hít vào một ngụm khí lạnh, đáp án mà? Có sai có đúng, nhưng khi chọn một phương, phương còn lại sẽ kêu gào rằng nó mới là sự đúng đắn, khiến cho con người không dứt khoát để lựa chọn, chính nó có thể khiến con người bước tiếp...hoặc trực tiếp gϊếŧ chết con người. Mặc dù vậy, nó phải do chính cá thể lựa chọn, nếu dựa vào đáp án của kẻ khác, con người đó mãi mãi chỉ sống trong vỏ bọc an toàn giả tạo của chính mình tạo ra mà thôi.

Tiếng khóc giống như xé nát tâm can cứ như vậy tiếp diễn, cho đến một lúc, nó dần tắt, dần tắt... không còn nức nở như trước mà cũng chẳng đau thương đến như vậy...

Chủ nhân của nó có lẽ đã lựa chọn được đáp án của cuộc đời mình. Yami đứng đó, đôi mắt dần liếc sang bên cạnh cửa.

Ari từ bao giờ đã khoác lên mình bộ váy trắng gothic, thêm mái tóc được thắt hai bím, khiến cho nàng trở thành một nàng công chúa châu âu đúng nghĩa. Khuôn mặt nàng kiên định nhìn Yami, hắn nhếch mép cười, không hổ là nữ nhân dũng cảm, càng đúng như hắn dự liệu nàng thực sự biết đâu là con đường nên lựa chọn.

"Đi thôi Yami..."

"Lựa chọn rồi sao?"

Nàng gật đầu, không còn mở lời nói chuyện nữa. Cùng Yami đi xuống dưới nhà, Daimon hiện tại đã ra ngoài. Lúc này ở bên ngoài đã có một chiếc xe hộ tống do Helen đậu sẵn đợi ở đó, nàng và hắn lần lượt lên xe. Helen không nói hai lời liền phóng xe thẳng tới điểm cần đến, suốt chặng đường, Ari giống như một con búp bê thực sự, không biểu cảm, không hành vi cử chỉ thế nhưng bàn tay lại không tự chủ được vài lần run lên, rốt cục sau đó cũng vững vàng đình chỉ. Yami có thể nhìn rõ được sự chuyển biến trong tâm trạng của nàng, trong hành động của nàng, dù giỏi che giấu tới đâu, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm mà thôi, như vậy là đã quá đáng khen. Yami mỉm cười, không có vạch trần ra nàng, mọi chuyện tiếp theo là do nàng mà thôi. Hắn không giúp được nàng nhiều nhưng là một thứ chìa khóa để cho nàng phát triển.

Rất nhanh, chiếc xe đã dừng lại ngay trước cổng dinh thự, trước khi xuống, nàng ngoảnh lại nhìn Yami tại trong xe.

"Ngươi không xuống sao?"

"Không... ngươi còn phải gặp các nàng phải không?"

Ari giật mình, sau đó nhu thuận gật đầu. Xét theo quan hệ thì nàng cũng quen biết mọi người, mọi người tuy biết mối quan hệ của nàng với hắn nhưng cũng không có quá phản đối, thậm trí còn bỏ toàn bộ thực lực của mình ra để tranh đua cùng nàng... không thể phủ nhận tuy rất cam go nhưng lại có những phát giây thật vui vẻ bên mọi người...đặc biệt là Sophie.

"Ngươi đợi ta... sẽ nhanh thôi..."

Đoạn, nàng quay trở vào trong, một mạch tiến vào căn dinh thự to lớn. Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của nàng, Yami không rõ suy nghĩ điều gì.

"Ngài Yami..."

"Cứ nói..."

"Tại hôm nay, hai người lần trước ra giá để bắt người lại tới, nhưng lần này không phải để bắt ngài mà là đến để bái phỏng, cả hai đều nhận mình là người quen của ngươi"

Yami nhắm hai mắt, không cần suy nghĩ mà nói

"Không cần đáp lại các nàng"

"Chúng ta hiểu"

Rất nhanh, Ari từ trong bước ra với tâm trạng thảnh thời hoàn toàn khác với ban nãy. Trên khuôn mặt kia giờ đây đã có nhiều thêm một tia mãn nguyện để mà mỉm cười, đôi mắt phiếm hồng vì khóc nhưng đó là những giọt nước mắt nhẹ lòng, đầy hạnh phúc. Phía sau nàng còn có Grade và Ahora đi theo, có lẽ cả ba mẹ con nhà này đã thực sự có một buổi đoàn tụ sau từng đó chuyện xảy ra, đặc biệt là người đã đứng ở ranh giới cái chết như Ari ngày một càng thêm yêu quý gia đình này. Quả nhiên trước sóng gió, không có gì yên bình ngoài gia đình của mình. Hai từ gia đình xuất hiện không khỏi khiến Yami có một chút cảm giác lạ thường.

Hắn lắc đầu, xua tan đi mọi suy nghĩ về qua khứ trong đầu mình, mọi chuyện dù sao cũng đã qua quá lâu rồi.

Lúc này Grade tiến tới trước cửa xe Yami, cúi đầu

"Cảm ơn... vì đã chăm sóc con gái ta suốt thời gian qua"

"Ngươi nghĩ nhiều rồi"

yami phất tay không quá quan tâm tới, nhưng Grade lại không cho là như vậy, nàng ta cười nhẹ tránh qua một bên, kéo Ari lại mà thì thầm một điều gì đó vào tai nàng. Ari cũng có một chút cảm xúc khác lạ, gật đầu tiến lên xe. Cho tới khi chiếc xe cất bánh rời đi, nàng vẫn ngoái lại vẫy tay với Grade mặc dù đây không phải lần cuối gặp mặt, nhưng sau sự việc kia, nỗi nhớ người thân của nàng càng thêm sâu nặng. Xa một lúc cứ như xa cả mấy ngàn dặm, cả nửa vòng của lục địa...

"Yami...cảm ơ..."

"Ngừng, hôm nay đã quá nhiều cảm ơn rồi... ta không phải kẻ đi ban ơn"

Hắn phất tay một cái dừng lại lời nàng nói, thực sự hắn không phải người tốt, trong mắt nhiều kẻ không khác gì là một tên sát thần không điều ác gì không làm, chẳng qua hắn là điểm nhấn để kẻ khác bước lên mà thôi. Nói cảm ơn hắn? Điều này thực sự cần phải suy nghĩ lại sau chừng đó việc hắn đã làm. Hắn thực sự... không phải kẻ ban hàm ơn...

Ari không thể rõ ràng được Yami nhưng cũng không vì thế mà nhiều lời tiếp tục dây dưa. Chiếc xe lại tiếp tục chuyển bảnh tới một khu thương mại sầm uất, nàng cũng theo chân hắn bước xuống xe. Không ngoài dự đoán, khi nàng mới xuất hiện, cả trung tâm hàng trăm hàng ngàn ánh mắt đều đưa hướng tới nàng, sự xinh đẹp, khí chất câu người của nàng đã hấp dẫn rất nhiều người, không chỉ nam nhân mà nữ nhân không khỏi mê đắm vào từng nét đặc trưng trên khuôn mặt của nàng. Huyết ma có nét giống như mị ma, nhưng khác ở một điểm rằng mị ma dù xinh đẹp nhưng khí chất cũng có hạn đều dựa vào mị thuật để thu hút cánh đàn ông, so với huyết ma trời sinh khí chất đều kém xa.

Cả hai bước tới một quán cafe gần đó, khác với các quán cafe khác, nơi đây khung cảnh yên ả, cả căn phòng được chiếu sáng mập mờ bởi từng ánh đen vàng nhạt, ở một phía còn vang lên tiếng dương cầm thư thái vô cùng.

Tầng dưới chật ních người, Yami tiến tới tầng thứ hai của quán cafe đã được thuê riêng. Lúc này phía trên, chúng nữ đông đảo ngồi đó thưởng thức cafe, cười cười nói nói giống như đàn chim yến tụ hội. Ai nấy đều là mỹ nữ, mỗi người mỗi cỗ hương vị khác nhau, quyến rũ nhất đám phải kể tới Sophie.

Thấy Yami tới nhưng bên cạnh còn có một mỹ nữ khác, không khỏi khiến cả đám phải trừng rộng mắt mà nhìn, tới nỗi mất vài giây đồng hồ mới có thể nhận ra đó là Ari.

"Yami... kia là Ari sao?"

Chưa để Yami lên tiếng xác nhận, nàng đã lên tiếng, bờ môi đỏ hồng ma mị cười

"Là ta"

"Không thể nào!"

Cả đám hô lên một tiếng, trông Ari giống như một vị tỷ tỷ thành thục quyến rũ hơn là một đứa trẻ mười sáu tuổi đang phát triển, cả hai điểm xinh đẹp là rất khác nhau. Lúc này Ari mới kiêu hãnh cười một tiếng, chậm rãi ngồi xuống ghế trước sự ganh tị của các nàng. Verol sờ sờ lên ngực mình... tuy có phát triển nhưng so với dáng người hoàn mỹ không thể chê của Ari, nàng giống như tự ti đi vài phần.

"Yami! Rốt cục ngươi để nàng uống thuốc gì vậy?"

Yami nổi lên ba tia hắc tuyến trên trán, gõ nhẹ vào trán Verol một cái

"Chỉ ngươi mới dùng thuốc thôi"

Verol ôm đâu, khác lạ rằng không như khi trước đều sẽ không có phát tác muốn động tay động chân với Yami. Không động tay động chân không có nghĩa không được sử dụng năng lực, từ khi hắn cho nàng bí tịch kia, nàng đã từ bỏ đi phương thức tu luyện cũ của năng lực gia, nàng cảm nhận rõ ràng được rằng từng nguồn năng lượng đang chảy trong mình mạnh mẽ vô cùng. Trong tay nàng xuất hiện một đoàn hắc phòng, ném tới hướng Yami giống như ném tuyết một dạng.

Yami nhìn quả hắc phong gầm thét lao tới mình, bàn tay đưa tay bóp chặt lấy nó, hắc phong giống như quả bóng ngay lập tức bị bóp vỡ nát. Yami hắn nhìn Verol đầy khinh bỉ

"Mới có nhiêu đây đều muốn thể hiện rồi? Phế vật!"

"Ngươi mới là tên phế vật! Miệng chó không mọc ra ngà voi mà"

Verol không có để ý đến hắn, rủa một câu sau đó quay lại ghế nhìn ra cửa sổ. Mọi người ngồi đây đều cười lên vài tiếng, việc Verol ra tay với Yami không phải một hai lần, lần đầu còn khiến các nàng sợ hãi nhưng cứ vài lần, Yami lại hời hợt hóa giải năng lực của nàng khiến mọi người cứ coi đây là chuyện thường ngày đi. Lúc này, Sophie chầm chậm tiến tới, ngồi bên cạnh Yami, trong lòng không rõ vì sao bồn chồn không thôi. Kể từ khi bắt gặp Yami trong nhận dạng kia, nàng ngày ngày đều suy nghĩ về hắn rồi, chỉ mong ước rằng sao có thể bắt gặp lại hắn trong cái nhan sắc tuấn mỹ đó.

"Yami này..."

"Nói đi"

"À... ngày mai ngươi rảnh chứ?... tới... tới nhà của ta chơi đi"

"Ừm?"

Yami nhìn chằm chằm nàng, không phải là có âm mưu gì đó chứ? Đừng nhìn nàng ta hiền lành như vậy, nữ nhân một khi yêu đều trở nên cực kì toan tính... với lời nói của Sophie, hắn có chút nghi ngại.

"Ta cũng tới!"

Kyori một bên giơ tay lên hưởng ứng, nào ngờ bị Yami hắt hủi

"Sao ngươi cũng có mặt tại đây?"

"Cần ngươi quản sao?"

Nàng lè lưỡi, làm ra một cái mặt quỷ trêu hắn. Kotome bây giờ mới tiến tới, hòa giải hai người, Yami chuyển biến nàng đã biết, chuyện này cũng như cơm bữa xảy ra, dường như Yami không có duyên với nữ nhân bởi nàng nhận thấy rằng cứ hễ hắn nói chuyện với nữ nhân nào, y rằng nữ nhân đó một tức giận hai chính là muốn bóp chết hắn.

Cả đám người cười nói ríu rít, không để ý ở phía cầu thang một bóng người như u linh bước tới. Cảm nhận được nguy hiểm tiến gần, hai mắt Yami hắn dần híp lại. Cho tới một khoảnh khắc, cảm nhận được cỗ nhiệt lượng ghê người đánh tới, cánh tay hắn đưa lên, một đoàn năng lượng hắc ám từ đó tuôn ra mà dập tắt ngọn lửa. Hành động của hắn dĩ nhiên cũng hấp dẫn lấy chúng nữ.

Hắn nhảy ra khỏi ghế, miệng tà tà cười nhìn người vừa tung đòn đánh tới mình. Scarlet nhưng với bộ dạng có một chút khác biệt đứng đó, xung quanh cơ thể là những đốm lửa xoay quanh sau lưng mình, mái tóc đỏ đẹp bồng bềnh bay lượn trên không trung.

"Không ngờ đấy..."

"Lâu rồi không gặp..."

Trong khi mọi người đang khó hiểu vì cuộc đối thoại của hai người. Thì từ hư vô, Scarlet rút ra một ngọn thương từ liệt hỏa nóng bỏng, tay kia cũng dần hình thành một lưỡi kiếm mang sắc bập bùng cháy bỏng đánh tới Yami.

Yami cũng thú vị cười một tiếng, Hakagari từ bao giờ xuất hiện gạt đi mũi thương, nhanh như chớp đỡ lấy một đón chém từ thanh kiếm.

"Ta nói rồi... ngươi không thể thoát khỏi tay ta..."

"Phải vậy chăng?"

Một đoàn áp lực cực lớn bùng nổ, nhưng chúng nữ ngoại trừ Ari đều không thể cảm nhận được, chỉ có hai người, hai Đại Đế với thiên mệnh đối nghịch hiểu rõ.