Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy

Chương 171: C171: Thiên Điểu Quang Hoàn

"Đề nghị này...không tồi..."

Nghe được câu này của hắn Cung Thiên Hàn cho dù như trước vẫn lạnh nhưng bên trong đã có phần nào an tâm. Hắn thực sự đồng ý gia nhập Lam tinh cung, từ nay về sau Lam tinh cung sẽ là một tồn tại đỉnh phong của đỉnh phong khi có hai Hậu tiên chống đỡ, bất kì thế lực nào cũng không dám ho he đυ.ng tới dù chỉ là một tấc đất.

Đừng nghĩ rằng Lam tinh cung là một tồn tại đỉnh phong, vạn người ngước mắt nhìn thì không có kẻ nào dám chống lại. Nàng từng rằng nàng là Hậu tiên còn lại duy nhất, điều đó không sai khi thanh danh của nàng được phơi bày ngoài ánh sáng, nhưng nó sẽ sai nếu xét ở phương diện ẩn thế tộc bởi năm đó khi Cung Tiểu Linh đoạt được Bí điển thiên đạo, có vài kẻ không tham gia vào cuộc chiến, điều này khiến nàng có chút bận tâm bởi nàng hiểu rõ rằng dung nạp trở thành một phần của linh giới chính là ao ước của kẻ tu luyện. Chúng năm đó không xuất hiện chính là muốn thời gian về sau dùng năng lực của mình để cướp đoạt Bí điển thiên đạo với những Hậu tiên non trẻ khác, với tài lực và nhận lực của ẩn thế tộc, chúng đã thu được rất nhiều tài bảo, dược linh hiếm có dự trữ.

Một kẻ tới nàng có thể đáp trả nhưng hai hay ba kẻ tới, nàng không dám chắc mình có sẽ thắng được nhất là chúng còn là mấy lão bất tử đã tu thành tinh. Cho nên khi đắn đo về việc ra yêu cầu với Yami, nàng đã chịu nhượng hắn không chỉ một bước để đặt lợi ích tông môn lên hàng đầu. Nếu có thể tìm được kẻ thứ hai thì nàng đã tìm tới hắn bởi nàng không có thiện cảm với tính cách cuồng bạo của Yami, nhưng vấn đề không phải là có tìm hay không, quan trọng ở đây chính là Yami là một kẻ trung gian không theo bất kì một tổ chức hay gia tộc nào. Lập lên điều kiện này với hắn, nàng không lo rằng hắn sẽ phản bội.

"Đáng tiếc...ta không quan tâm"

Ly trà trên tay Cung Thiên Hàn tan biến thành từng hạt bụi theo kẽ ngón tay nàng rơi xuống mặt đất, hai mắt lạnh thấu xương nhìn hắn, uy áp nặng tựa thái sơn từ người nàng tỏa ra, đè lên người hắn. Nàng lạnh lùng hỏi, bên trong giọng có ẩn chứa một cơn tức giận không nhỏ

"Vì sao?"

Yami hiển nhiên sẽ không bị cái áp lực bé tí này dọa chết. Hắn nhàn nhạt cười, ánh nhìn vào đôi mắt của Cung Thiên Hàn có ý trào phúng

"Vì ta không thích? Ngươi nghĩ xem tại sao ta lại phải gia nhập vào một cái tông môn bé tẹo chỉ có độc nữ nhân nhảy nhót?"

"Ngươi!"

Hai tay nàng run lên bần bật, lời này chính là thóa mạ trắng trợn. Chỉ có độc nữ nhân nhảy nhót!? Hắn nghĩ rằng Lam tinh cung chính là cái nơi bẩn thỉu đó ư!?

Sát khí ghê người tỏa ra từ Cung Thiên Hàn khiến cho nhiệt độ căn phòng như dừng lại ở âm độ. Hồng Liên và Tử Nguyệt đồng dạng hít thở không thông, cả ngươi như bị một tòa núi lớn đè nặng lên vai, vô pháp chống cự.

Chẳng qua Yami vẫn ung dung tự tại, khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh lẽo. Phải chăng nữ nhân này thông minh hơn một chút

"Cung Thiên Hàn...ta đã cho ngươi cơ hội để cút nhưng có vẻ như..."

Cung Thiên Hàn trừng mắt, không dám tin vào mắt mình.

Bởi cổ nàng hiện tại đang bị thiếu niên kia bóp chặt lấy nhấc bổng lên. Đáng sợ chính là nàng dù cho có phát động năng lượng cỡ nào, phản kháng thế nào đi chăng nữa, tay hắn vẫn giống như sắt thép lạnh lẽo giữ vững tư thể nhấc cổ nàng lên, thậm trí bàn tay còn đang chậm rãi xiết lại.

Nàng nghiến răng vùng vẫy hòng thoát khỏi bàn tay hắn trong tuyệt vọng. Cổ nàng giờ đây đã quá đau đớn! Nàng có thể nghe thấy từng tiếc răng rắc của xương cổ bắt đầu vụn vỡ, cứ như thế nàng sẽ chết không phải bàn cãi.

"Yami! Dừng lại! Ta cầu ngươi hãy dừng lại! Ngươi không thể gϊếŧ cung chủ!"

Tử Nguyệt dù rất kinh diễm nhưng vẫn không phải ngồi đó nhìn cung chủ bị gϊếŧ chết. Nàng lao tới ôm lấy hắn mà ngăn lại, thậm trí đã bật khóc bởi nàng không nghĩ tới việc con trai mình trở thành dạng này tồn tại khinh thường mạng người.

Yami sắc mặt không đổi nhìn Tử Nguyệt sau đó thở dài khó chịu, buông lỏng bàn tay thả Cung Thiên Hàn ngã bịch xuống đất.

Nàng ta ho sặc lên, tham lam hít lấy không khí xung quanh để tìm lại cảm giác khi còn được sống. Quá đáng sợ! Hắn như vậy còn mạnh hơn nàng gấp trăm vạn lần, là nàng từ đầu đã quá coi thường hắn rồi sao?

Cung Thiên Hàn dù có trẻ, xinh đẹp nhưng não bộ không phải là của một thiếu nữ nữa, bất kể lý do nào thoái thác cho sự yếu đuối của mình đều sẽ không có, nàng chỉ biết mình thua hắn...hơn nữa thua rất thảm khốc! Suýt chút nữa đã vong mạng chỉ bằng một bàn tay hắn.

Nàng ôm lấy cái cổ trắng noãn còn in hằn dấu tay đỏ của mình, liếc nhìn Yami bằng một ánh mắt đầy sợ hãi, là ánh mắt của kẻ yếu kính sợ kẻ mạnh. Hắn cười, chỉ là mắt vẫn trống rỗng đến đáng sợ, buông lời cuồng ngạo

"Không phải do ngươi yếu...mà do ta quá mạnh..."

Nói xong, hắn nhìn lên phía cầu thang, nơi đã xuất hiện bóng dáng của hai thiếu nữ. Ari biểu cảm có chút phức tạp, thế chỉ là thoáng qua bởi nàng không biết thân phận của Cung Thiên Hàn thế nhưng riêng Scarlet lại khác, nàng cảm giác thật hoa mắt, giống như thế giới quan trong nàng đã xụp đổ thành từng mảnh. Năng lực kinh hãi thế tục của Yami đã nhẫn tâm nhục nhã cái lý tưởng của nàng. Lấy Cung Thiên Hàn làm động lực phấn đấu? Chí tôn? So với Yami quả là một mớ rác thải không hơn không kém. Chắc chắn không chỉ nàng, mà đâu đó trong thâm tâm Hồng Liên, Tử Nguyệt hay thậm trí là Cung Thiên Hàn đều có một điểm như vậy. Đây...mới chính là tồn tại mang tên chí tôn! Không ai khác chính là thiếu niên kia...

"Đi..."

Hắn nhìn Ari nói. Dù không hiểu là chuyện gì nhưng linh cảm cho nàng biết, việc hắn làm là một việc động trời.

Cúi đầu chào Tử Nguyệt đứng thất thần tại đó, nàng vội vã quay lưng đi theo Yami.

Bây giờ trong phòng, không khí cực điểm quái dị.

Yami đã để lại một bóng ma lớn trong trí não của Cung Thiên Hàn. Cho nàng biết thế nào là rác rưởi, cho nàng biết hắn là tồn tại ở cấp bậc nào. Cung Thiên Hàn ngày nào ngạo mạn, mạnh mẽ giờ đây chẳng khác nào một đứa trẻ bị cướp đoạt đi đồ vật quan trọng mình.

"Ư...ư...ư..."

Từng tiếng rêи ɾỉ vang lên, Cung Thiên Hàn...đệ tử của huyền thoại Cung Tiểu Linh...cũng chính là cung chủ Lam tinh cung danh giá, giờ đây đã rơm rớm nước mắt, khóc lên như một thiếu nữ thực sự khi đối mặt với thiếu niên kia.

Vốn dĩ không thể trách nàng, bởi sâu thẳm trong ánh mắt vô hồn của Yami là một vực sâu nguy hiểm, tâm trí nàng dù có mạnh tới đâu, chịu đựng không nổi áp lực từ nó.

Cho tới lúc bóng lưng Yami khuất rồi, ba đôi mắt không hẹn mà lần lượt liếc về Cung Thiên Hàn đang khóc nức nở. Cuộc sống này...có phần loạn lạc?

Cả ở tư tưởng, cả tại thường thức. Đáng thương cung chủ.

Hiện tại thật khôi hài.

"Hửm?"

"Có gì sao?"

Yami nhìn về phía xa xa hướng chân trời, hai mắt có phần đăm chiêu hơi híp lại.

"Ngươi đi trước, ta có việc"

Không đợi Ari kịp hiểu chuyện gì, hắn nhanh chóng lao ra khỏi lan can tòa nhà, đạp không bay đi mất.

Ari há hốc miệng...hắn quả thực không phải con người nữa.

Ngoài khơi, cách điểm xuất phát của Yami hơn sáu trăm dặm.

Một tòa lốc xoáy khổng lồ hội tụ giữa mặt biển. Bầu trời cuồn cuộn phong vân, sấm chớp rền vang oanh tạc đinh tai nhức óc. Mưa bắt đầu rả rích rơi xuống, lộp bộp lộp bộp kéo theo sự ẩm ướt, lạnh lẽo thấu xương thấu thịt.

Cách đó không xa, mặc cho có là nguy hiểm đến nhường nào, một con tàu nguy nga tráng lệ, đẹp đẽ nhất vẫn cố bám trụ. Các vị khách trên du thuyền này đều chung một thái độ hoảng loạn. Bởi du thuyền đã đi nhầm vào địa phận được cho là tâm bão, đáng sợ một điều nữa chính là ở khoảng cách này có thể thừa để quay tàu trở lại nhưng các thành viên trên tàu có làm cách gì đi chăng nữa tau vẫn không thể hoạt động. Giống như có một thế lực thứ ba ở dưới nền đại dương sâu thẳm kia giữ chân lại, không cho các hành khách thoát hiểm.

"Tiểu thư...làm sao bây giờ? Hiện tại ngay cả radio cũng bị nhiễu sóng, không thể cầu cứu vào đất liền"

"Khương...Khương tỷ...ta...ta không chết, ngươi mau nghĩ cách cứu ta!"

Thiếu nữ khả ái, khuôn mặt ngây ngô, xinh xắn bù lu lên khóc, nước mắt giàn ra hai bên má kẻ khác trông thấy thật muốn bao bọc cảm giác.

Trước sự hủy diệt tuyệt đối của thiên nhiên, không ai có thể biết trước được mình có thể sống đến bao giờ, tâm lý này khiến con người trên du thuyền trở nên yếu đuối tới phần nào. Con người thường sơ những thứ mà bản thân không biết, càng sợ hãi, càng có tuyệt vọng, càng tuyệt vọng, sự liều lĩnh ngu muội càng tăng.

Thiên Hoằng Nhi khóc lóc, muốn người quan gia bên minh là Khương Mỵ chuẩn bị bè cứu hộ mà chẳng hề quan tâm rằng nàng có thể đặt chân xuống bè cứu hộ liền sẽ phải chết dưới lòng biển không nghi ngờ gì. Khương Mỵ thở dài lắc đầu, cũng không thể trách Thiên Hoằng Nhi được, nàng ta từ nhỏ tới lớn bị mẹ mình nuông chiều, tới bữa ăn cũng là dâng đến tận nơi, mặc cũng là có người mặc hộ, đâu ra can đảm để đói mặt với cảnh tượng này?

"Thiên tiểu thư, ngươi trước bình tĩnh, cơn lốc kia cách đây không xa nhưng chưa có dấu hiệu di chuyển về đây, chúng ta chỉ cần đợi cho tới lúc nó hết là ổn"

Thiên Hoằng Nhi quệt nước mắt, nhìn nàng yếu ớt hỏi

"Thực?"

"Đều là thực"

Khương Mỵ cười thế nhưng trong lòng không khỏi lo lắng vài điểm. Nàng chính là lo sợ con tàu bị cuốn vào trước khi cơn lốc biến mất, tới lúc đó...trường hợp xấu nhất chính là các nàng và toàn bộ hành khách chuyến tàu này đều bị mất mạng.

"Nhìn kìa! Trời ơi! Có người trên không trung!"

Một tên hành khách la lớn, chỉ lên không trung. Mọi người theo hướng hắn chỉ nhìn theo, kẻ nào kẻ nấy đều trừng lớn mắt, kinh dị không nói lên lời

"Lạy chúa! Thực có người!"

"Đây là năng lực gia sao!? Ta mới nghe qua nhưng nghĩ rằng nó hoang đường"

Cả hai người Khương Mỵ cảm giác choáng váng, đúng là có người đứng trên không trung phía xa xa, hơn nữa không chỉ là một người, là có rất nhiều người.

"Đây là năng lực gia!? Ta chỉ nghe mẹ kẻ thôi, thì ra họ có thật!!"

Mới vài phút trước khóc lóc muốn chạy khỏi thuyền, Thiên Hoằng Nhi giờ đây hai mắt lấp lánh, kích động quơ quơ nắm đấm nhỏ của mình. Khương Mỵ lắc đầu, đây là loại trở mặt gì vậy?

"Ư?"

"Có chuyện gì sao, cô chủ?"

Thiên Hoằng Nhi gãi đầu, ngờ vực nhìn xung quanh, lẽ nào cảm giác của nàng lại sai?

"Khương tỷ...rõ ràng mới vài giây trước ta thấy có bóng người phía kia..."

Đó là tại du thuyền, còn ở phía trên không trung gần sát với cơn lốc. Hơn hai mươi người tới từ các tông môn, thế lực khác nhau lặng im quan sát thứ đồ gây ra cơn lốc này.

Một tồn tại đồ vật chỉ thua cổ vật một bậc, được cho là truyền từ thế giới bên kia thiên đạo xuống.

Thiên điểu quang hoàn!