Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh

Chương 49: Con không cần vợ

"Trời ơi, mình đang nằm mơ sao?" Trên đường trở về, Triệu Miêu Phượng duỗi cánh tay ra: "Tiểu Mộ, nhéo chị một cái thử xem."

Trong văn phòng hiệu phó chuyên môn vừa rồi, hai giáo viên đã cam kết sẽ miễn sáu năm học phí và tiền ăn ở cho Giang Dạ, nhưng họ phải ký giấy nhập học tại chỗ.

Bọn họ sợ hạt giống tốt này lại đi học trường khác.

Vì vậy Giang Dạ đã trở thành học sinh đầu tiên đăng ký vào lớp một của thị trấn nhỏ Đồng An.

"Có chuyện tốt như vậy sao, A Dạ, cháu đã tiết kiệm rất nhiều tiền cho mẹ." Triệu Miêu Phượng không khỏi ghen tị: "Tiểu Mộ, em đã dạy con như thế nào vậy?"

Hệ thống: "Đây mới là bắt đầu, chị ghen tị cái gì."

Lâm Giang Mộ nắm lấy tay Giang Dạ, cười nói: "Em không có dạy nó cái gì cả, chính là tự nó thích, thích đọc sách, tất nhiên là sẽ thi tốt rồi."

"Triệu Đại Hổ." Triệu Miêu Phượng nhìn lại, thấy con trai mình đang ở phía sau ba người họ, ngồi xổm bên cạnh một hòn đá và chọc khuôn mặt đen trong bùn bằng một cành gỗ mà cậu ta nhặt được.

Chị ta sải bước tới nắm lấy lỗ tai của Triệu An Minh: "Con cứ chạy loạn khắp nơi như vậy, cẩn thận bọn buôn người sẽ bắt được con và bán lên núi."

"Mẹ, đau quá, mẹ đừng véo tai con nữa."

Về đến nhà, Lâm Giang Mộ đã làm cho Giang Dạ món tôm chiên, sườn lợn chua ngọt và thịt lợn kho mà nó yêu thích.

Lâm Giang Mộ đặt một con tôm đã bóc vỏ lên đĩa trước mặt nó, Giang Dạ dùng thìa nhỏ ăn nó và hỏi: "Tại sao hôm nay lại ăn món này?"

Nó biết rằng chỉ vào những ngày đặc biệt, chẳng hạn như sinh nhật và lễ hội mùa xuân, Tiểu Mộ mới nấu cho nó nhiều món ăn ngon như vậy.

Bởi vì hôm nay đã làm rất tốt, đã tiết kiệm được cho ta rất nhiều tiền.

Nó gật đầu và nhai kỹ trước khi hỏi: "Có phải chúng ta rất thiếu tiền không?"

"Cũng may là đủ ăn. Mua nhà, cưới vợ cho con thì còn lâu mới đủ".

"Cưới vợ." Nó cắn một miếng thịt lợn kho mà Lâm Giang Mộ gắp cho, nói: "Tiểu Mộ, con biết ý Tiểu Mộ nói gì nhưng con nghĩ con không cần cái này, Tiểu Mộ không cần phải kiếm thật nhiều tiền cho con như vậy."

Cô không nhịn được cười, hai mắt cong lên nhìn ánh trăng.

Vừa cười một tiếng liền phát hiện Giang Dạ đang nhìn mình chằm chằm, môi căng ra thành một đường thẳng.

"Giang Dạ, sau này con lớn lên nhất định sẽ muốn."

"Con không cần." Giang Dạ kiên trì nói.

Lâm Giang Mộ không muốn tranh cãi với nó.