“Có người tìm ta?” Ni Lạp nghi hoặc mà tự hỏi, y giống như không có cái gì người quen, ai sẽ tìm y, trừ phi…… Casey.
“A Tư đạt ngươi ở bên ngoài rốt cuộc chọc cái gì người, như thế nào làm cho người khác đều tìm tới trong nhà, chính ngươi tự đi ra ngoài mà thu thập tàn cục.” Farah rất không rất cao hứng nói, cho rằng trượng phu mình đã gϊếŧ chết người, hiện tại làm cho người nhà tìm đến tới cửa.
Ni Lạp không có trả lời nàng, đối với người đến báo tin nói: “Cảm ơn ngươi đã tới nói cho ta biết, ngươi đi về trước đi, nếu thật là tìm ta, ta cũng không cần trốn.” Bởi vì muốn trốn cũng trốn không xong.
Thật là sẽ là Casey sao? Y nhìn xem mái tóc bạc của mình, khóe miệng lộ ra nhàn nhạt tươi cười. Đều qua hai năm, những ký ức đó cũng dần dần bị thời gian hòa tan, nếu không nghĩ tới thì vết sẹo sẽ dần dần lành lại, cho nên mấy năm nay y đều nỗ lực làm “A Tư đạt”.
“Rốt cuộc là người nào đến tìm ngươi?” Người báo tin đi rồi, Farah đóng cửa lại dò hỏi Ni Lạp.
“Không biết.”
“Ngươi như thế nào không biết, người báo tin đều nói là tới tìm ngươi.”
“Ta thật sự không biết.”
Không nghĩ tiếp tục cùng nàng nói chuyện này, Ni Lạp rời đi tiểu lâu, trước khi đi còn cố ý dặn dò Farah : “Ngươi nếu là sợ hãi mấy ngày nay cũng đừng về nhà, trước đi lữ quán ở vài ngày. Chờ sự tình qua đi, lúc sau ngươi lại trở về.”
Ni Lạp đi rồi, Farah dựa theo lời nói của y đi lữ quán ở, lữ quán lão bản nhiệt tình chiêu đãi phu nhân của dược sư A Tư Đạt. Mà y lại ở trên đường đi dạo vài vòng, tùy tiện dò hỏi một ít bệnh nhân hồi phục tình huống, thực mau liền đến ban đêm.
Trở lại tiểu lâu phát hiện có người ở bên ngoài canh giữ, nhóm người này ăn mặc thực quý phái, lại không giống trang phục của con dân Áo Ba Lạp, y hoài nghi hướng tiểu lâu đi đến, bảo hộ ở bên ngoại tiểu lâu thấy một nam nhân tóc màu bạc đi tới, anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhất là khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng cùng dung nhan tuấn mỹ không phù hợp với mái tóc đó, anh không dám ngăn cản.
Càng quan trọng là người nam nhân cùng người quốc vương muốn tìm, cơ hồ là giống nhau như đúc, phải nói, cái này tóc bạc nam nhân, chính là người quốc vương muốn tìm.
Ni Lạp thấy người bên ngoài đều không ngăn cản liền trực tiếp đi vào tiểu lâu, mới vừa vào cửa liền nhìn đến một người trẻ tuổi mặc kim sắc xiêm y đang ngồi ở bên trong, đối phương cũng đồng dạng khϊếp sợ mà nhìn y.
Gương mặt này, Ni Lạp vĩnh viễn sẽ không quên, người này, y càng quên không được, chính là người đã biến y trở thành của hồi môn đưa đến Áo Ba Lạp thừa nhận hết thảy thống khổ hi á quốc vương.
Chỉ là, ánh mắt của hắn rất khác, rất khác, làm y trong lòng sinh ra một loại sợ hãi, không không không! Người này không phải Hi Á Vương, hẳn là Lạc mới đúng, hắn hẳn là hoàn toàn khống chế được Hi Á Vương thân thể? Hắn là tới tìm y báo thù sao? Vẫn là nói muốn bắt y trở về tiếp tục tra tấn?“Ngươi tìm ai?” Ni Lạp lui ra phía sau, bị đυ.ng phải ván cửa, thời điểm y không để ý đám người trông coi phía ngoài vội vã đóng cửa lại.
“Ngươi không quen biết ta?” Lạc thực khẩn trương, hắn tưởng tượng ra mọi tình huống khi nhìn thấy nam nhân. Nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là gặp được nam nhân lạnh nhạt không nói bộ dáng, hiện tại xem ra so với hắn ngẫm cũng không tốt hơn bao nhiêu, nam nhân cự nhiên không nhớ rõ hắn? Này như thế nào khả năng đâu? Ni Lạp trong trí nhớ thật sự không có hắn sao?
“Ta vì cái gì muốn nhận thức ngươi, ta không nghĩ cùng người không quan biết nói chuyện, nếu không có việc, cũng không tới tìm ta xem bệnh, vậy thỉnh ngươi trở về đi.” Ni Lạp bắt đầu đuổi người, y không muốn cùng Lạc nhiều lời.
“Ngươi sẽ xem bệnh?” Lạc tựa hồ còn chưa từ bỏ ý định, chẳng những không đi, còn truy vấn.
“Ngươi thời điểm tiến vào không thấy mấy chữ được khắc ở cửa sao? Ta chính là nhờ phu nhân ta viết rõ, nam thành y dược quán.” Y xoay người chuẩn bị lên lầu, lại bị Lạc bắt được cánh tay.
“Ni Lạp ngươi còn muốn chạy trốn tránh đến bao giờ, ngươi rõ ràng nhớ rõ ta, vì cái gì muốn làm bộ không quen biết ta?”
“Ta thật sự không quen biết ngươi, hơn nữa ta cũng không gọi Ni Lạp, tên của ta kêu A Tư đạt.” Ni Lạp ý đồ ném tay Lạc ra, lại bị đối phương nắm đến gắt gao, y nhìn đến, Lạc hốc mắt phiếm đỏ.
Như thế? Liền phẫn nộ rồi sao? Vẫn là muốn tát y mấy bạt tay? Cuối cùng muốn lộ ra bản tính, vẫn là nói hắn nguyên bản chính là muốn tìm đến y, hành hung y một trận, thuận tiện làm rối tung gia đình hiện tại của y , gϊếŧ chết tất cả những người thân tín xung quanh y.
“Ngươi muốn đánh ta?” Nếu là trước đây, Ni Lạp ở trước mặt hắn hoàn toàn không có tư cách nói những lời này, đáng tiếc y hiện tại không phải Ni Lạp, mà là A Tư đạt.
“Không phải.” Lạc ngữ khí thực mềm, hốc mắt có cái gì chớp động, đó là nước mắt sao?
Ni Lạp quay mặt đi không đi xem, y không rõ, người này hận không thể gϊếŧ chết y, lại ở trước người lạ mắt rưng rưng.
“Không phải vậy thỉnh ngươi buông tay.” Ni Lạp thái độ không có chút nào lỏng, y không thể giẫm lên vết xe đổ, nếu y có thể tha thứ những việc Casey làm với y, y cũng vô pháp tha thứ Lạc lúc trước đối y làm những cái đó thảm không nỡ nhìn sự tình.
“Ngươi quên đi……” Lạc phóng thấp âm thanh, buông lỏng ra Ni Lạp cánh tay, lại chuyên chú mà nhìn Ni Lạp, “Ngươi quên trước kia những cái đó đi, như vậy cũng hảo, như vậy cũng hảo……” Hắn thấp giọng lặp lại, phảng phất là ở đối chính mình nói, cũng như là ở đối hắn nói.
Ni Lạp thân thể cứng đờ mà đứng ở tại chỗ, hai chân nặng đến giống như bị kéo lại, muốn chạy lại không thể động đậy.