Phong Nguyệt Ma Thành (NP)

Chương 1: Cấm kỵ

Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, trong một góc nhỏ ở Áo Ba Lạp tràn ngập tiếng cười ngây thơ thuần khiết của trẻ nhỏ.

Áo Ba Lạp là một quốc gia có thực lực mạnh trong Y Giới – một giáo phái thịnh hành trên quốc gia này. Bên trong Y Giới phân thành hai cường quốc lớn, phân biệt là Áo Ba Lạp và "Hi á", ở trong giáo phái Y Giới có thế lực to lớn. Mà Hi Á là một quốc gia tràn ngập truyền kỳ cùng thần bí, Hi Á phồn hoa có ba điều cấm kỵ lớn nhất.

Thứ nhất, phản đối đồng thính luyến ái.

Đối với việc người đồng tính luyến ái sẽ bị lăng trì, tương truyền là quy định do quốc vương Áo Ba Lạp lập ra, trăm ngàn năm qua không ai dám cãi lời.

Thứ hai, trong hoàng cung Hi Á tôn thờ một tượng người đá.

Bất luận ra sao mọi người cũng không thể tự tiện tới gần tượng thần. Khắp đường to ngõ nhỏ mọi người cũng không dám tự nhiên bàn luận, đến mức nguyên do trong đó lại không người nào biết rõ.

Thứ ba, Bát hoàng tử của đế quốc Hi Á

Trong truyền thuyết, Bát hoàng tử của Hi Á“Wei Ruite” là do ác long hóa thân thành yêu nữ cùng Hi Á Vương kết hợp một chỗ liền sinh ra hắn nửa người nửa ác long. Hắn từ nhỏ đã bị giam cầm tại trong cấm địa của Hi Á, Ma pháp sư đứng đầu Hi Á dùng “Ngàn tầng luyện ngục khóa” trấn áp hắn tại vùng núi nhiều người e ngại nhất ở hi á. Từ mười tám năm trước ngày ấy hắn được sinh ra, tựu không còn người dám bước vào, càng thêm không dám đề cập “Bát hoàng tử” Ba chữ kia.

Trên vùng đất thần kỳ Hi á này, có một nhân vật nổi tiếng nhất cũng là người có tiền, có quyền nhất – Ni lạp!

Y là một vị dược sư nổi danh không ai không biết tới trong thủ đô. Mọi người nói chuyện say sưa về dáng vẻ mê người của y, thái độ của y lại lạnh như băng, làm kẻ khác không dám tự tiện tiếp cận, chỉ là phần khí chất lãnh ngạo độc nhất này lại hấp dẫn tất cả mọi người.

Tuy y thuật của y rất cao minh, nhưng thủ đoạn tra tấn người lại càng thêm lợi hại. Người ta đồn đại rằng hoàng tử Hỏa tộc bị y dùng một loại dược kỳ lạ tra tấn thành một bộ xương trắng, coi như là hi á đích quốc vương “Hi á Vương” Với Ni Lạp cũng sợ hãi ba phần. Vị mĩ diễm tuyệt luân dược sư này, luôn gây cho người khác một loại cảm giác thần bí không cách nào tới gần!



Trời mới tờ mờ sáng, trong phủ Ni lạp, từ phòng của Casey, truyền ra một hồi sét đánh kèm theo tiếng vang của một vật gì đó bị đập vỡ. Bọn người hầu đều mắt điếc tai ngơ lướt qua gian phòng của Casey, khϊếp đảm cúi đầu, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, sợ hãi người kế tiếp bị hại sẽ là mình.

“Mở cửa mau lên, phóng ta đi ra ngoài!” Casey liều mạng lay động cửa chính. Cửa lớn được dùng nhiều khóa sắt khóa chặt. Hắn lớn tiếng la hét, thanh âm của hắn lại không hề thô lỗ, ngược lại dễ nghe hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.

Casey mặc một thân trường bào lăng sa màu đen hoa lệ,vạt áo thật dài chạm đến cả mặt đất. Tóc đen mềm mại như thác nước rủ xuống bên hông, mái tóc lay động trong gió buổi sớm. Thiếu niên dung nhan tuấn tú tinh mỹ tuyệt luân, đôi môi mềm mỏng nhẹ nhàng mím lại, hai mắt màu vàng của hắn lại chứa đầy sự tức giận. Tuy hắn đang ở trong phòng nhưng cũng không thể che dấu đi một thân khí phách của hắn.

Hắn mỗi ngày đều ở làm cho Ni Lạp tức giận, nếu như không phải đời trước dược sư chế thuốc trước khi chết dặn dò Ni Lạp nhất định phải thay hắn chiếu cố tốt hài tử, nói không chừng Ni Lạp thật sự hội gϊếŧ chết hắn. Chỉ là, vậy cũng phải có “Nếu như” đích điều kiện tiên quyết.

“Casey thiếu gia, ngài đừng hô nữa, nếu như đánh thức Ni lạp đại nhân dậy chỉ sợ…” Lão quản gia quan tâm nhắc nhở. Ai cũng biết tính cách của Ni lạp lạnh lùng như tuyết, nếu quả thực đem Ni lạp đánh thức, như vậy đến lúc đó Casey sẽ bị xử trí theo gia pháp, nói không chừng còn có hậu quả nghiêm trọng hơn đợi hắn.

“Đánh thức y thì làm sao? Ta không sợ y, ngươi đi kêu y đến đây, nói là ta gọi y đến. Tên khốn kia rõ ràng là đang giam ta lại!” Casey càng thêm phẫn nộ, bên trong đồng tử màu vàng yêu dị hiện lên vài tia sáng sắc bén.

“Casey thiếu gia, ngài đừng rống lên như vậy, Ni lạp đại nhân cũng vì muốn tốt cho ngài nên mới giam ngài lại.”

Lời khuyên can của lão quản gia chỉ đổi lấy tiếng cười lạnh đầy khinh thường của Casey: “Y tốt với ta?”

“Đúng vậy!”

“Tốt với ta, mà có thể hạ dược với ta, bắt ta về?”

“Thiếu gia…”

“Tốt với ta nên trăm đắng ngàn cay mà đuổi ta khỏi Hi á?”

“Thiếu gia ngài đừng …”

“Tốt với ta mà lại có thể âm thầm tìm người gϊếŧ ta!” Câu cuối cùng Casey gần như rống lên. Ni lạp làm ra tất cả những chuyện này, hắn không thể tha thứ cho y.

Hắn vừa mới trở lại Áo Ba Lạp được vài ngày, không nghĩ tới đã bị Ni lạp bắt nhốt lại, chết tiệt…Ni lạp vậy mà cũng dám hạ dược với hắn. Vô sắc vô vị “Thúc nhân hương” làm cho người ta không khống chế được lực của bản thân trong một thời gian ngắn, trong một ngày toàn thân gân cốt đều bủn rủn. Nếu như Ni lạp không dùng loại thủ đoạn hèn hạ này, hắn bị Ni lạp bắt là việc vốn không có khả năng. Hiện tại dược lực đã hết, nghĩ đến hành vi vô sỉ ấy của Ni lạp hắn lại càng tức giận, đang phá cửa do kích động nên động tác càng ngày càng hung mãnh.

Casey động tác hung mãnh làm lão quản gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lão quản gia bước chân không yên liên tục thối lui về phía sau, hắn cũng là lần đầu tiên trông thấy Casey thiếu gia như thế phẫn nộ, chỉ có thể lảo đảo chạy tới bẩm báo Ni Lạp, bên này đã xảy ra chuyện.

"Ni Lạp ngươi không có tư cách như thế đối với ta, nhanh lên phóng ta đi ra ngoài!” Hiện tại Casey gần như mất đi lý trí, cửa phòng bị khóa sắt khóa lại chặt chẽ cứ như vậy bị hắn ngang ngạnh đá văng. Hắn mang theo lửa giận ngút trời, đi thẳng tới phòng ngủ của Ni lạp.

Hắn nhất định phải làm cho rõ ràng, Lạc rốt cuộc bị Ni Lạp xảy ra chuyện gì?

“Ni Lạp đại nhân nguy rồi, Casey thiếu gia hắn...... Hắn chính là la hét làm ngươi thả hắn ra, cái này nên làm sao bây giờ mới hảo?”

“Tốt, ngươi trước tiên xuống dưới.” Ni Lạp bình tĩnh hướng về lão quản gia phất phất tay, ý bảo làm hắn lui ra, lão quản gia thức thời rời khỏi gian phòng.

Ni Lạp đem trong tay cầm dược thư, nhẹ nhàng mà phóng tới một bên, dùng tay xoa chính mình huyệt Thái Dương. Bởi vì hi á Vương làm hắn gia nhập quốc sự luận hội, cho nên hắn gần nhất đều bề bộn nhiều việc, rất bận, rất mệt.