Phóng Túng

Chương 29.1: Trả Tiền(p1)

Lộ Tử Câm vén áo đồng phục của cậu lên, một tay sờ ngực và lưng cậu, cuối cùng hắn dứt khoát trực tiếp đưa miệng lên cắn hai hạt đỏ trước ngực cậu.

Cắn đến mức Trần Lạc vừa tê dại vừa đau.

“Lộ Tử Câm, cậu là chó biến thành à!”

Đối với lời mắng chửi của Trần Lạc, Lộ Tử Câm một chút cũng không chú ý đến.

Chậm rãi hôn đến bụng nhỏ của Trần Lạc, hắn ngồi xổm xuống, ngậm lấy gậy thịt bởi vì động tình mà ngẩng đầu của Trần Lạc.

“Hư!” Cảm giác được dươиɠ ѵậŧ đặt bên trong chỗ nóng ướt, Trần Lạc cả người dao động “Lộ Tử Câm!”

Thấy rằng hành vi vừa nãy của Lộ Tử Câm, cậu sợ hắn dùng răng cắn phải dươиɠ ѵậŧ của mình, gấp đến không chịu được, kết quả Lộ Tử Câm không có hắn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của Trần Lạc nặng nề hút lấy, suýt chút nữa mυ'ŧ Trần Lạc mềm đi.

“A! đừng mυ'ŧ nữa!”

Trần Lạc thực sự rất sướиɠ, nhưng cậu vẫn đẩy đầu Lộ Tử Câm ra.

Thế mà Lộ Tử Câm nhả gậy thịt của cậu ra, lại quay xuống phía dưới mυ'ŧ lấy âm môi mềm mại, nơi đó mẫn cảm đến không được, hai chân Trần Lạc run rẩy, lực tay đẩy Lộ Tử Cân cũng yếu đi một chút.

Quần của hai người không biết bị cởi xuống lúc nào, hai tay Lộ Tử Câm tách đùi cậu ra, vùi đầu vào giữa hai chân Trần Lạc, đầu lưỡi đâm chọc vào mật huyệt mẫn cảm, giống như vẫn còn chưa thỏa mãn, hắn đỡ hai chân Trần Lạc treo trên vai mình, sau đó nắm lấy eo cậu, đột nhiên nhấc người lên.

“A!” Trần Lạc cảm thấy bên dưới mình trống rỗng, trái tim sợ hãi đập mạnh một cái, tay chống lên bức tường phía sau, hai chân vô thức kẹp chặt lấy đầu Lộ Tử Câm: “Lộ Tử Câm cái đồ điên nhà cậu hức!”

Đầu lưỡi mềm mại của Lộ Tử Câm dùng lực đâm rút trong thịt huyệt non mềm của Trần Lạc, động tác nhanh chóng mãnh liệt, nước chảy ra bị đầu lưỡi điên cuồng cuộn quét, tiếng hút chùn chụt.

Trần Lạc cứ bối rối như vậy mà cưỡi lên cổ hắn bị hắn liếʍ mυ'ŧ, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế khiến cậu nhịn không được nắm lấy tóc Lộ Tử Câm, thẳng lưng, ngẩng đầu thở gấp.

Đến cuối cùng, Trần Lạc không có tiền đồ bị liếʍ đến phun nước, cả mặt đều phiếm hồng, cả người co rút, đem cậu đè lên tường, dươиɠ ѵậŧ sớm cương cứng nóng rực bị liếʍ đến mềm nhũn.

Bên trong vừa bị ngâm bằng nước nóng, lúc này sớm đã mềm nhũn rồi, Lộ Tử Câm thích muốn chết, tăng tốc thúc hông, đem dươиɠ ѵậŧ vừa to vừa dài điên cuồng đâm vào bên trong, phát ra tiếng nước dính dớp.

“A a, Lộ Tử Câm! Sâu quá rồi…” Trần Lạc muốn mắng hắn, nhưng Lộ Tử Câm quá mạnh mẽ, cᏂị©Ꮒ cậu thở hổn hển, “Ha a….cậu…cậu mẹ nó…chậm….chậm một chút a a….”

Lộ Tử Câm hôn sau gáy cậu, dùng răng day cắn nhẹ nhàng, khí nóng phá bên tai Trần Lạc, có chút ngứa, “Lạc Lạc, tôi cᏂị©Ꮒ cậu có thoải mái hay không?”

Hắn thúc hông, dươиɠ ѵậŧ đem vách tường bên trong ma sát đến đỏ một mảnh, dâʍ ŧᏂủy̠ vẫn chảy.

Trần Lạc không nói, giống như cá mắc cạn trên bờ mà hít từng ngụm khí lớn, Lộ Tử Câm hôm nay quá mạnh, giống như cho điên động dục vậy.

Trận tình sự kịch liệt này tiếp tục đến đến tan học mới chậm rãi kết thúc, khóe mắt Trần Lạc đỏ bừng, vành mắt mờ mịt, cánh môi cũng đỏ đến tàn nhẫn, khí chất cả người đều lộ ra cảm giác kỳ lạ.

Cậu đi vào nhà vệ sinh một chuyến, muốn rửa tay, không nghĩ rằng lại gặp người quen ở nơi đó.

Âu Thần Thâm nhìn dáng vẻ của cậu, cau mày.

Rõ ràng gương mặt đó vô tư như trước kia, không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, nhưng Trần Lạc cảm nhận được một cỗ áp suất không độ một cách không lý do.

Cậu đã có một khoảng thời gian không thấy Âu Thần Thâm rồi.

“Trùng hợp.” cậu chào hỏi một tiếng, giọng nói có chút khàn.

Ánh mắt Âu Thần Thâm tối đi.

Lộ Từ Câm đợi cậu bên ngoài, đợi nửa ngày không thấy cậu đi ra, liền ở bên ngoài cửa huýt sáo.

Hắn cùng gặp Âu Thần Thâm, giống như sói giữ con mồi, đột nhiên nghiến răng: “Mẹ nó!”

Buổi tối về đến phòng ký túc, ngoài ý muốn là hôm nay Âu Thần Thâm cũng ở phòng ký túc.

Trần Lạc tắm xong, Âu Thần Thâm vẫn còn đang xem sách, gương mặt thanh tú bị ánh đèn hun đốt, có đôi chút giống như người bước ra từ truyện tranh.

“Cậu quyết định ở bên Lộ Tử Câm?” đợi sau khi Trần Lạc lên giường, hắn đột nhiên hỏi.

“Tôi không ở bên ai hết.” Trần Lạc nói: “Như vậy là tốt nhất, tránh phiền phức.”

“Bang!” tiếng sách đập lên bàn, trong phòng ký túc yên tĩnh có chút vang.

Trần Lạc nhanh chóng ngồi dậy nhìn hắn, kết quả Âu Thần Thâm chỉ đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh.

Cậu có loại cảm giác, Âu Thần Thâm rất tức giận.

Nửa đêm ngủ, Trần Lạc mơ thấy có con rắn lạnh buốt chọc vào người cậu, con rắn liếʍ lên mặt và cổ cậu, lạnh buốt lại nguy hiểm, cậu không di chuyển, trong lòng tràn ngập sợ hãi, chỉ cảm giác lông cũng dựng lên.

Sau đó cậu tỉnh dậy, cảm xúc ướt lạnh vẫn còn, trong đêm tối một gương mặt thanh tú lạnh lùng che đi ánh trăng sáng ngoài cửa sổ rọi vào, lộ ra chút diêm dúa lẳиɠ ɭơ và ma mị