Phóng Túng

Chương 2: Vì tiền mà thỏa hiệp

Trở lại hiện tại, Lộ Tử Câm sau vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Lạc, tựa như đã giành được thắng lợi cuối cùng trong trận khói thuốc súng này, chế nhạo nói: "Trần Lạc , tôi nghĩ rằng cậu rất giàu có, nhưng bây giờ lại lưu lạc đến đây làm chuyện suy đồi này sao?"

Trần Lạc nghiến răng nhìn hắn: "Ông đây làm đó, nhưng cậu đến đây là để chọn điếm chơi à? Mẹ kiếp thà đến đây là một người béo mập mạp còn hơn."

Cậu nói xong liền sải bước đi về phía trước, chuẩn bị rời đi.

Kết quả Lộ Tử Câm ngẩng đầu lên, vừa trực tiếp đem Trần Lạc đạp trở về, phanh một tiếng ở trên giường, Trần Lạc đập mạnh vào giường.

"Mẹ kiếp, thiếu gia Lộ Tử Câm! Ông đây không chơi nữa!"

Lộ Tử Câm hiển nhiên cũng có chút tức giận, nhưng vẫn là đè nén xuống, sốt ruột nói: "Cậu nói muốn chơi thì chơi, không muốn chơi thì không chơi, Trần Lạc, cậu nghĩ mình là ai?"

Hắn ngồi trên chiếc sô pha bên cạnh, chỉ tay lên nói, "Tôi đã đưa tiền xong hết rồi, đến mua lại nói không chơi à?"

Trần Lạc sửng sốt trong giây lát, là người thì đều có một chút lòng tự trọng và xấu hổ, bán thân cho bạn cùng lớp, lại là người muốn đối phó cậu, sau khi tức giận xong, sắc mặt lại trở nên có chút đỏ khi bị Lộ Câm nói đến.

“Lộ Tử Câm, chỗ tiền đó tôi không cần, tôi sẽ để chị Tiêu trả lại cho cậu.” Giọng cậu dịu lại, nghe kỹ cậu có chút nghẹn ngào: “Tôi xin lỗi cậu, và sau này sẽ không gây rắc rối cho cậu nữa, chuyện xảy ra hôm nay, có thể xem như chưa từng phát sinh được không.”

Lộ Tử Câm nghe vậy, khóe miệng cong lên, vẻ mặt có chút đắc ý, "Không được."

Trần Lạc nhìn vẻ mặt vênh váo của hắn, suýt nữa xông vào đánh hắn, nhưng Lộ Tử Câm đột nhiên nói: "Cậu không phải thiếu tiền sao? Đã đến mua rồi, không nên đem tiền trả về."

Hắn cười nhẹ, đôi mắt của Trần Lạc hoảng hốt "Cậu để tôi chơi, tôi trả cậu gấp đôi tiền, thế nào?"

Trần Lạc sửng sốt một chút, sau đó có chút kinh hãi nói: "Lộ Tử Câm, sao trước đây tôi nhìn không ra, cậu lại nhớ tôi như vậy chứ?"

"Cậu quá đề cao chính mình rồi,"Lộ Tử Câm có chút cười nhạo: "Thứ tôi đây có là tiền, chút tiền lẻ vậy có thể biến cậu thành một con chó của tôi, tôi cũng đã rất vui vẻ rồi."

Trần Lạc tức giận trừng mắt nhìn hắn, như thể sắp đấm hắn vậy.

Nhưng cuối cùng cậu đã kìm lại.

Lộ Tử Câm nói đúng, cậu không muốn tiền đến tay rồi lại bay mất.

Cậu chỉ biết trước đây gia đình Lộ Tử Câm rất giàu có, nhưng cậu không ngờ rằng nó lại vượt quá phạm vi giàu có mà cậu biết.

Dù sao cậu cũng đang định kiếm chỗ tiền này, ở mỗi con chó đều giống nhau, hơn nữa ở một mức độ nào đó mà đánh giá thì Lộ Tử Câm mặc dù đê tiện nhưng hình thể lại không tồi, dù sao cũng chỉ là ăn bánh trả tiền, chọn người ngoại hình đẹp vẫn tốt hơn.

Nhìn thấy Trần Lạc cau mày và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình, không hiểu sao đôi tai của Lộ Tử Câm lại đỏ.

Hắn hơi bực tức, giọng điệu cố ý tỏ ra lạnh lùng và khí phách của người có tiền, hạ giọng nói: "Bây giờ bò qua đây cho tôi."

Bò cái mẹ kiếp, ông đây cũng không phải chó.

Trần Lạc nhất thời muốn gϊếŧ người, nhưng cậu kìm lại, bởi vì cậu nghĩ đến bộ phận kia của mình, Lộ Tử Câm vẫn chưa biết điều đó.

Chọn điếm để chơi mà lại chọn trúng cậu, điều đó có nghĩa là Lộ Tử Câm thích một người đàn ông, và cậu tự hỏi liệu hắn có sợ hãi khi đột nhiên nhìn thấy bộ phận kia của mình hay không, có khi nào sẽ bị dọa đến ngất không.

Nghĩ đến đây, cậu bật cười và muốn trả thù.

Cuối cùng, Trần Lạc quỳ ở trước Lộ Tử Câm , chuẩn bị cởi thắt lưng của hắn, đột nhiên nói: "Lộ Tử Câm, cậu chưa tắm."

Lộ Tử Câm nghe xong trực tiếp quay sang cậu, "Trần Lạc, rốt cuộc người lấy tiền là cậu hay người lấy tiền là tôi."

Trần Lạc khịt mũi, giọng nói có chút khó chịu: "Để tôi đi trước, tôi cần đi vệ sinh."

Lộ Tử Câm thả cho cậu đi, khuôn mặt của Trần Lạc đỏ bừng.

Không phải vì những lý do khác, mà do lúc nãy Lộ Tử Câm cầm lấy khuôn mặt cậu, khiến cậu rùng mình một cái, sắc mặt liền trở nên đỏ như vậy

Cậu trấn an chính mình lại, lại đứng suy nghĩ, tại sao cậu lại có phản ứng với Lộ Tử Câm .

Trần Lạc một bên lơ đãng suy nghĩ, một bên cởi thắt lưng của Lộ Tử Câm .

Đợi đến khi nhìn thấy thứ to lớn hung tợn đỏ bừng của người đàn ông, Trần Lạc mở mắt to, không tự chủ mà cảm thán một tiếng.

Lộ Tử Câm có chút kiêu ngạo tự đắc, "Như thế nào, lớn không?"

Trần Lạc không chịu nổi bộ dạng ngạo mạn của hắn nhưng cậu lại nhìn chằm chằm vào cái chày sưng vù đỏ bừng trước mặt, không ngờ lại muốn đem nó ngậm vào rồi sau đó đem thứ vật đó lấp đầy vào bộ phận sâu bên trong cơ thể của mình.

Nghĩ như vậy, cậu nuốt nước miếng một cái, thật sự cúi xuống, đưa vào miệng có chút mùi tanh.

Lộ Tử Câm không ngờ cậu lại mạnh bạo như vậy, không chút lưu tình mấp máy miệng, hắn lập tức giật mình: "Mẹ kiếp!"

Đôi mắt hắn hé mở, nhìn chằm chằm vào Trần Lạc .