Đoan Mộc Sinh trở về nhà sau một chuyến công tác dài mệt mỏi. Hắn đưa tay đẩy cửa bước vào căn phòng tối om không một chút sinh khí, bóng đèn hỏng từ đời nào vẫn chưa thay. Đoan Mộc Sinh một tay kéo tấm rèm sát đất một tay cởi cà vạt quăng xuống đất. Hắn xoa xoa mi tâm rồi bước vào nhà bếp lục xem còn gì ăn được không. Đúng lúc này một bóng đen từ đâu lao ra ôm chặt lấy lưng hắn.
"A Uyển?" Đoan Mộc Sinh giật nảy người khi nhận ra người đang ôm chặt lấy mình. "Sao em lại ở đây?"
"Sinh, em cùng Trần Vũ chia tay rồi" A Uyển nức nở, hơi thở phả nhẹ lên lưng hắn còn có chút mùi cồn.
Đoan Mộc Sinh cố gỡ đôi tay mềm mại đang ôm chặt eo mình ra nói: "Hai người lại cãi nhau sao, em bình tĩnh nói cho anh nghe xem lần này là chuyện gì nào?"
A Uyển không chịu buông tay trái lại còn ôm chặt hơn làm bầu ngực căng mọng chà xát lên lưng Đoan Mộc Sinh khiến cả người hắn run nhẹ.
"A Uyển có chuyện gì chúng ta bình tĩnh rồi nói được không? Em cứ buông anh ra trước đi đã" Đoan Mộc Sinh tự nhắc nhở bản thân, A Uyển là bạn gái bạn thân mình, hắn không thể có suy nghĩ lệch lạc được.
"Không muốn" A Uyển lắc lắc đầu, cả cơ thể thê quán tính lại cọ qua lại sau lưng hắn. Không hiểu sao thường ngày nhìn A Uyển nhỏ bé ngoan ngoãn thế mà đến khi say lại cứng đầu như vậy.
"A Uyển ngoan, để anh đưa em về" Đoan Mộc Sinh vẫn cố giữ lý trí.
"Sinh, để em ở lại đêm nay được không? Em rất cô đơn"
Cùng với lời nỉ non đó, đôi tay A Uyển như có mắt, trượt nhẹ xuống thắt lưng Đoan Mộc Sinh, thuần thục nhấn chốt khoá cởi thắt lưng, bàn tay mềm mại như con rắn không xương bò vào trong chiếc quần tây của hắn.
"A Uyển, em điên rồi, chúng ta không nên như vậy" Đoan Mộc Sinh sợ hãi rồi, dù hắn có chút trăng hoa, cũng chưa từng từ chối phụ nữ nhưng đây là bạn gái bạn thân hắn, bảo hắn làm sao mà xuống tay được. Hắn vội xoay mạnh người lại, tay nắm chặt lấy hai tay A Uyển ngăn không cho cô làm loạn.
Nhưng dường như Đoan Mộc Sinh đánh giá thấp sức mạnh và sự cố chấp của người say rồi, chỉ thấy trong ánh đèn lờ mờ, gương mặt xinh đẹp pha chút thơ ngây và quyến rũ của cô gái càng lúc càng áp sát hắn.
Hơi thở nóng hổi của A Uyển phả vào bên tai hắn: "Anh sợ gì chứ? Em và Trần Vũ chia tay rồi. Với lại, không phải anh vốn thích em sao?"
"Em có tỉnh táo không vậy?" Đoan Mộc Sinh cố gắng níu chút lý trí còn sót lại.
"Anh đừng hỏi linh tinh nữa, tập trung vào chuyện của chúng ta thôi được không" A Uyển nhón chân, từ phía sau cắn nhẹ lên tai hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua rái tai khiến phòng tuyến cuối cùng của Đoan Mộc Sinh sụp đổ ngay lập tức.
Nhận thấy sự ngầm chấp nhận của cơ thể Đoan Mộc Sinh, A Uyển càng to gan hơn. Tay cô thành công kéo khóa chiếc quần tây, bàn tay thon dài mềm mại vội vã chui vào bên trong, cách lớp qυầи ɭóŧ xoa nhẹ lên phần thịt đang từ từ cộm lên.
"Anh xem, nó cũng rất thích em mà" A Uyển luồn tay vào lớp vải dệt lôi con quái vật đang ngủ say ra ngoài, bàn tay bắt đầu xoa nắn lên xuống nhịp nhàng.
Chẳng mấy chốc mà côn ŧᏂịŧ đã dần cương cứng lên, hai bàn tay của cô gái đã không thể cầm nổi nó. A Uyển hình như cảm thấy tư thế này hơi bất tiện, cổ tay cô có chút mỏi nhức. Rất nhanh, A Uyển tiến về phía trước, đứng đối mặt với Đoan Mộc Sinh, cô đưa tay vén tóc ra sau bên tai rồi từ từ ngồi trượt xuống đối diện với côn ŧᏂịŧ nóng hổi.
Đoan Mộc Sinh say mê nhìn cô gái phía trước mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vô cùng quyến rũ, cô nhẹ nhàng cầm gậy thịt lên, chiếc miệng nhỏ xinh khẽ chu ra thổi một hơi nóng hổi lên qυყ đầυ khiến tiểu Đoan Mộc run rẩy.
Đôi môi đỏ mọng từ từ hé mở tiến lại gần côn ŧᏂịŧ rồi từng chút từng chút nuốt lấy nó.
Đoan Mộc Sinh cố gắng giữ bản thân tỉnh táo, hô hấp càng trở nên nặng nề hơn, nhắc nhở bản thân cô ấy còn chưa bắt đầu đâu mày nhất định phải kiềm chế lại.
Đầu lưỡi hồng phấn đảo dọc theo chiều dài côn ŧᏂịŧ, khuôn miệng học theo động tác mυ'ŧ kem hút lấy dươиɠ ѵậŧ, tiếng mυ'ŧ chùn chụt nghe vô cùng êm tai. A Uyển say mê liếʍ mυ'ŧ tựa như đang ăn một món ngon lành. Nước bọt ướŧ áŧ khiến gậy thịt trơn bóng. Nhưng khuôn miệng nhỏ bé ấm áp của cô không thể nào ngậm lấy toàn bộ thân gậy khiến phân nửa bên ngoài vô cùng đáng thương.
“Của anh to quá, thật mỏi” Liếʍ mυ'ŧ được một chút, A Uyển phun côn ŧᏂịŧ ra, ấm ức tố cáo.
“Để anh giúp em”. Giờ mà còn đứng im thì hắn không phải là đàn ông nữa rồi. Đoan Mộc Sinh đưa tay vuốt má A Uyển rồi trượt ra phía sau đầu nắm lấy tóc cô, bờ mông rắn chắc phối hợp đẩy về phía trước” Cùng với cú nhấp mông, côn ŧᏂịŧ Đoan Mộc Sinh hoàn toàn chui tọt vào miệng A Uyển, qυყ đầυ khỏe mạnh chạm đến tận cuống họng cô.
“Hự”
“A”
Hai tiếng rên đồng thời vang lên cùng một lúc. Đoan Mộc Sinh là thoải mái còn A Uyển thì như bị mắc nghẹn, nước mắt cô gái trực trào, đầu lưỡi rốt ruột đảo quanh ý muốn đẩy côn ŧᏂịŧ ra ngoài. Nhưng cô không biết vì động tác này của mình mà khiến côn ŧᏂịŧ được ma sát càng thêm thoải mái, trướng to lên thêm một vòng.
“Tiểu yêu tinh anh sẽ cho em biết tay” Đoan Mộc Sinh mỉm cười tà ác.