Tô Liễu Liễu tiến vào tòa tháp một cách êm ái, suốt quãng đường im lặng đến đáng sợ, nhưng trời không tối như nàng tưởng tượng, tòa tháp rất sáng. Trước khi kịp nhận ra, nàng đã bước đến một cánh cửa, đẩy cánh cửa được chạm khắc hình chim và thú, và một thế giới hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt nàng.
Liễu Liễu biết đây đều là ảo ảnh, đều là do ma thuật tạo ra, nhưng nàng vẫn không khỏi bị hấp dẫn. Chim hót, hoa thơm cỏ xanh, hồ nước xanh biếc phía trong có đàn cá vờn qua vờn lại.
Tô Liễu Liễu đương nhiên sẽ không bị cảnh tượng mãn nguyện này lừa gạt, cho nên nàng không buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng bình tĩnh, cảm xúc của nàng càng căng thẳng.
Ta sắp chết, ta sắp chết, ta sắp chết
Liệu sẽ có một con quái vật xấu xí với cái miệng đẫm máu lao ra khỏi hồ trong giây tới, và sau đó tới ăn thịt nàng.
Sau khi lo lắng đứng bên hồ thắp nhang khoảng một phút, nàng cảm thấy toàn thân không được khỏe, người rất mệt.
Có thể ăn một thứ gì đó ngon lành để trở thành một hồn ma chính thức, vì thế nàng lấy nồi và củi lửa cùng thịt đã tẩm ra nấu bên hồ. Cảm giác như ăn thịt và uống nhiều rượu là cách duy nhất để tận hưởng cuộc sống và sẽ không quá nhàm chán.
Kế hoạch ban đầu của Tô Liễu Liễu là đi ngao du vòng quanh thế giới sau khi câu dẫn Phong Nhược Nhiễm, nàng đã sống trong giáo phái đến 18 tuổi, cũng chưa biết được thế gưới bên ngoài như thế nào.
Mặc dù trí nhớ của nàng rất mơ hồ, nhưng Liễu Liễu vẫn mơ hồ nhớ cuộc sống của mình ở thế giới bình thường.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Liễu Liễu thở dài một hơi, buộc phải nhớ lại ký ức, xem ra cuối cùng tầng này của tòa tháp yêu quái cũng đã xuất hiện.
Trước khi quay đầu lại, nàng nghĩ đến những câu thoại mà mình đã nghĩ ra từ trước và tùy cơ ứng biến thêm vào.
"Ngài xem, ta đã hầm thịt xong rồi, ăn xong ngài có thể đưa ta lên đường không? Kỳ thật ta cũng bị ép tới đây, ta nghĩ ngài ở lại cũng cảm thấy nhàm chán."
“Tại tòa tháp này nhiều năm như vậy, không bằng ta cùng ngài cùng ăn và uống rượu tán gẫu, ngài thấy sao?”.
Đối phương không có trả lời, Liễu Liễu cũng không quá thất vọng, dù sao nàng lớn lên nhiều như vậy, ở trong tiên môn lâu như vậy, nàng căn bản chưa từng gặp qua quái vật, nàng chỉ là nghe truyền thuyết mà thôi và nàng luôn cảm thấy mình là một sinh vật bí ẩn, khó nắm bắt và khá hung dữ.
Vì vậy, khi nàng ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của người đi tới, nàng sững sờ.
Đây thực sự là một yêu quái sao?
Nàng lau nước dãi chảy ra từ khóe miệng, trông rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả sư phụ, không, không thể so sánh được, mỗi người có một vẻ đẹp riêng.
Nhưng nam nhân này trông đẹp đến mức muốn khiến mọi người đổ gục trước hắn.
Nhịn không được muốn nhúng tay vào, wow, thật đẹp trai, thật hấp dẫn, đối phương còn cười với nàng, thật là ba hồn bảy vía sẽ bị hắn dụ dỗ, sự quyến rũ là vô song.
"Ngươi bộ dáng thật đẹp, ngươi thật sự là yêu quái sao?" Tô Liễu Liễu không khỏi nói.
Nghe được câu hỏi của Liễu Liễu, nam nhân không khỏi nhíu mày, nhưng ánh mắt lại rất nhanh rơi vào nồi thịt.
Liễu Liễu là một người có thể đọc hiểu biểu cảm tốt như vậy, trước đây khi nàng ở Tiên Môn, nàng rất nổi tiếng, không phải nàng có cái miệng ngọt ngào mà có thể đọc được biểu cảm của mọi người.
Nàng lập tức múc đầy một bát thịt và cung kính phục vụ.
"Đây là công thức bí truyền độc quyền của ta, đảm bảo rất ngon, ăn rồi sẽ muốn ăn. Ta còn có phương pháp ủ hoa mộc thơm trăm năm ở đây. Người đẹp, ngươi có muốn thử không?". Nàng khoe khoang về thức ăn mang theo.
Kết quả, người nam nhân thực sự ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh nàng.
Phải nói rằng Liễu Liễu đã chuẩn bị rất tốt, nàng muốn nói rằng nếu nàng không chết, nàng có thể phải ở lại một thời gian, vì vậy nàng đã mang tất cả đồ đạc như bàn, ghế và ghế dài, thậm chí còn được nhồi bông, giường và bộ đồ giường vào bộ.
Nam nhân nhận lấy chiếc bát từ tay Liễu Liễu, húp một ngụm canh, Liễu Liễu cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương.
“Đũa.” Nam nhân hé môi phun ra hai chữ.
Trời ơi, vừa mở miệng đã thấy giọng nói dễ nghe như vậy, Liễu Liễu bên tai lanh lảnh, nàng không khỏi hoang mang, đây thật sự là yêu ma sao? Tại sao hắn còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ?
Tuy trong lòng đang lẩm bẩm nhưng nàng vẫn vội vàng đưa đũa, nhìn người đàn ông ăn hết bát thịt, sau đó nàng lập tức bưng thêm bát khác cho hắn. Dưới sự phục vụ tỉ mỉ của Liễu Liễu, nam nhân đã ăn hết một nồi thịt, và uống cả một nồi rượu hoa quế thơm.
Liễu Liễu sững sờ, nam nhân đẹp trai này dường như đã đói nhiều năm, có thể tạo ra một cảnh đẹp như vậy, tại sao hắn không kiếm thức ăn cho mình?
Tục ngữ có câu, ăn thịt đền thịt, vì vậy Liễu Liễu tự hỏi liệu nàng có thể làʍ t̠ìиɦ với hắn không.
"Ân, ta tên là Tô Liễu Liễu, còn ngươi tên gì?"
Cuối cùng, nam nhân ăn xong đồ ăn của nàng, đối phương cũng không thèm nhấc mí mắt, đứng dậy, ý bảo là bỏ đi. Liễu Liễu làm sao có thể để một người chạy trốn như thế này, nàng vẫn đang suy nghĩ về nhiệm vụ, và nắm lấy góc áo của hắn.
Kết quả đối phương cũng không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước, Liễu Liễu đành phải đi theo phía sau, nghĩ cách xin đối phương cho nàng một ít pháp lực, để nàng có thể tiếp tục leo lên tòa tháp.
Bất quá, dù sao chuyện này cũng quá xấu hổ, hai người lần đầu tiên gặp mặt, Liễu Liễu do dự một chút, không biết đã đi tới trước một nhà trúc.
Nam nhân bước vào Liễu Liễu buông tay ra, đành phải đi theo vào nhà.
Trong suốt quá trình, cho đến khi nàng bước vào phòng, bên kia dường như đối xử với nàng như không có gì.
"Này, đừng như vậy, nếu ngươi muốn gϊếŧ ta, hãy cho ta một lời hứa, đừng bỏ rơi ta. Nếu không gϊếŧ ta, ngươi có thể cho ta một ít đồ vật của ngươi, biết không hả?"
Liễu Liễu chỉ đơn giản là mở ra và nói, cho bên kia hai lựa chọn.
----------------