*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Thẩm Huỳnh.
Ứng Đồng và Ôn Tú Tú cạn lời nhìn Cố Cửu và Lục Tật.
Thì ra cô gái trông như một tiểu thư lá ngọc cành vàng lỡ chân sa vào trò chơi nguy hiểm vốn xông xáo đến vậy sao? Họ cứ nghĩ Cố Cửu làm mình làm mẩy với chủ nhà để truy tìm manh mối thôi, nào ngờ cô có năng lực đặc biệt.
Ứng Đồng nhanh chóng tiêu hóa thông tin, cô ấy vội hỏi: "Nữ quỷ đâu?"
Cố Cửu nhìn Lục Tật.
Một con ếch giấy nhảy từ trong góc ra, tuy mặt sàn ướt nhẹp nhưng nó không dính chút nước nào, vẫn sạch sẽ như cũ, dường như có một lớp năng lượng mỏng manh vô hình ngăn cách nó với không gian bên ngoài.
Ếch xanh há miệng, nhổ nữ quỷ trong bụng ra.
Ứng Đồng và Ôn Tú Tú: "..." Con ếch thần nào đây?
Cố Cửu cũng hơi kinh ngạc, cô không ngờ từ "canh chừng" trong miệng Lục Tật có nghĩa là ếch xanh nuốt trọn con quỷ vào bụng. Có khi nào trong bụng ếch giấy có không gian dị nguyên?
Sau khi bị ếch nôn ra, nữ quỷ theo bản năng định chạy trốn.
Một người giấy bé xíu nhảy từ tay áo Lục Tật xuống, nó giơ chân dẫm lên gót chân nữ quỷ, nữ quỷ đành yên vị tại chỗ.
Nữ quỷ có vẻ suy yếu, gương mặt cô ta ỉu xìu trắng bệch, nét mặt căng thẳng, máu loãng từ đầu chảy dọc theo sườn mặt, trông phát khϊếp.
Ôn Tú Tú sợ đến mức nổi da gà, cô ấy nhớ lại cảm giác cận kề cái chết khi bị nữ quỷ siết cổ.
Ứng Đồng khá bình tĩnh. Cô ấy quan sát nữ quỷ, phát hiện đầu cô ta có mấy lỗ thủng máu chảy ròng ròng thì nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là dáng vẻ nữ quỷ lúc chết, lũ quỷ sẽ mang bộ dạng khi chết sao? Mấy lỗ thủng ắt hẳn là nguyên nhân gây ra cái chết của nữ quỷ, không biết do thứ vũ khí sắc bén nào tạo ra.
Nghĩ đoạn, Ứng Đồng hỏi: "Cô chết do vết thương trên đầu à?"
Nữ quỷ: "...Không phải." Cô ta cứng ngắc nhìn Cố Cửu, chúng là do cô chọc ra.
Cố Cửu bình thản nói: "Cô nhìn tôi làm gì? Do cô rình bọn tôi tắm trước đấy chứ? Dù cùng giới đi chăng nữa cũng không phải cái cớ để cô nhìn trộm con gái tắm. Chẳng lẽ cô không biết, có đôi khi con gái sàm sỡ con gái còn kinh khủng hơn so với đàn ông à?"
Đại tiểu thư nhanh miệng cáo trạng trước, nói năng cực kỳ hợp lý.
Nữ quỷ yếu ớt suýt bị cô chọc tức đến mức hồn bay phách tán: "Tôi, tôi không nhìn lén..." Hơn nữa cô ta không thích phụ nữ.
"Cô trốn trong phòng tắm, không phải nhìn trộm thì là gì?"
Nữ quỷ nổi giận, tóc dài bay lên.
Ôn Tú Tú và Ứng Đồng nghĩ thầm, nữ quỷ trốn trong phòng tắm chắc chắn không nhìn trộm mà là để tấn công người chơi.
Tuy nhiên nhìn Cố Cửu hùng hổ trước mặt nữ quỷ, khí thế hơn hẳn ác linh, hai người họ bỗng nhiên cảm thấy hơi lâng lâng, không biết Cố Cửu có thể làm gì tiếp theo.
Mắt thấy tóc nữ quỷ như một sợi dây dài quất lại, Cố Cửu duỗi tay tóm lấy lọn tóc, cô tùy ý giật một cái, lọn tóc đứt đoạn.
Ứng Đồng, Ôn Tú Tú và nữ quỷ: "!!!" Đứt, đứt rồi?
Cố Cửu ném tóc sang một bên, hờn dỗi: "Dùng tóc tấn công người khác là hành động bất lịch sự. Ai biết bao lâu rồi cô chưa gội đầu? Bẩn quá đi mất."
Dứt lời, Cố Cửu buồn bực đi đến bồn rửa mặt rửa tay, thậm chí cô còn chà xà phòng thơm mấy lần.
Nữ quỷ mất một phần tóc đồng nghĩa với cô ta đã mất một phần quỷ lực, hơn nữa đang bị thương, hiện tại, nữ quỷ mất hết ý chí chiến đấu.
Cô ta dường như đã nhận ra vị đại tiểu thư trước mặt không dễ chọc nên ngoan ngoãn ngồi im, ngước đôi mắt trắng dã ai oán nhìn bọn họ.
Ứng Đồng và Ôn Tú Tú ngơ ngác. Không tính người chơi mới Ôn Tú Tú, ngay cả người có nhiều kinh nghiệm như Ứng Đồng cũng không phản ứng kịp.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một người chơi lỗ mãng đến vậy, tấn công trực diện với ma quỷ, hơn nữa cô đã thắng.
Nhìn Cố Cửu cẩn thận rửa tay, Lục Tật thản nhiên lấy khăn lông sạch lau cho cô, nhìn kiểu gì cũng ra phong phạm của cô chiêu nhà giàu.
Lại nhìn nữ quỷ, đột nhiên Ứng Đồng cảm thấy cô ta hơi đáng thương, gặp phải đại tiểu thư đáng sợ.
Chờ Cố Cửu rửa tay xong, Ứng Đồng đằng hắng một tiếng, bắt đầu tra hỏi nữ quỷ: "Vì sao cô chết? Cô ở đây bao lâu rồi? Trong nhà có bao nhiêu ác quỷ? Bọn chúng ở đâu?..."
Ứng Đồng hỏi liên tục mấy câu chủ yếu vào những thông tin quan trọng, từ đó có thể thấy sự hiểu biết và kinh nghiệm của cô nàng đối với ác quỷ trong phó bản.
Nữ quỷ nói: "Từ khi tôi có ý thức tôi đã ở đây. Tôi không nhớ đã ở đây bao lâu và nơi này có mấy con quỷ, vì tôi không thể rời khỏi nhà tắm công cộng. Còn nữa, ngày nào tôi cũng gội đầu tắm rửa, nơi này là địa bàn của tôi, tôi có nước."
Câu cuối nói với Cố Cửu, có vẻ nữ quỷ khác để ý đến nghi vấn đã bao lâu cô ta không gội đầu.
Cố Cửu thờ ơ đáp: "Ồ, ra vậy. Tôi hiểu nhầm cô rồi."
Nữ quỷ khá thỏa mãn khi Cố Cửu xin lỗi.
Ứng Đồng: "..." Dễ dỗ thế?
Ứng Đồng hỏi tiếp: "Phải chăng quỷ trong căn nhà này đều giống cô, không thể rời khỏi nơi ở?"
"Không rõ." Nữ quỷ mông lung nói: "Tôi ở trong này chưa bao giờ gặp con quỷ khác đi qua."
Nữ quỷ ngầm thừa nhận trong căn nhà này trừ cô ta còn có ác quỷ khác, bọn chúng có bị trói buộc giống cô ta hay không, trước mắt không thể xác minh.
Tiếp theo, Ứng Đồng hỏi mấy câu, tiếc thay những điều nữ quỷ có thể trả lời không nhiều.
Chờ bọn họ hỏi xong, nữ quỷ cẩn thận nhìn Cố Cửu: "Tôi đi được chưa?"
"Không được." Cố Cửu nói: "Chúng tôi phải dẫn cô đi, tránh trường hợp cô rảnh quá lại nhìn trộm chúng tôi tắm."
Nữ quỷ nói ngay: "Tôi không dám nữa!" Cô ta nào có gan rình rập tiếp, chẳng may gặp người chơi có thể chọc mấy lỗ lên đầu, cô ta sẽ chết mất.
Cố Cửu không chút dao động, cô nhìn về phía Lục Tật.
Lục Tật sai ếch xanh nuốt nữ quỷ vào bụng.
Ba cô gái kinh ngạc nhìn con ếch giấy bé hơn lòng bàn tay ngoác cái miệng to đùng nuốt nữ quỷ vào bụng.
"Nó... Nó là gì thế?" Ứng Đồng hãi hùng hỏi. Cô ấy vào Chư Thiên một thời gian dài, xem như có hiểu biết nhưng chưa bao giờ thấy thứ đạo cụ thần kỳ đến vậy.
Cố Cửu đáp: "Thuật điều khiển giấy của A Tật."
Ứng Đồng đã hiểu. Thì ra nó không phải đạo cụ trong shop hệ thống mà là kỹ năng trời cho của người chơi.
Điều đó khiến cô ấy hâm mộ. Ứng Đồng từng nghe nói nếu trong cơ thể người chơi mang linh lực mạnh mẽ thì sẽ thức tỉnh khả năng đặc biệt. Cô ấy nghĩ bao giờ lên phó bản cao cấp sẽ thử học nhiều kỹ năng hơn, biết đâu lại thức tỉnh.
Người chơi thức tỉnh kỹ năng đặc biệt có điểm khởi đầu cao hơn rất nhiều người chơi bình thường, dễ dàng tiến xa hơn.
Cố Cửu và Lục Tật chắc chắn là người chơi có năng lực trời cho.
Bốn người rời khỏi nhà tắm.
Ôn Tú Tú chợt lên tiếng: "Tôi mới nhớ ra, lúc nữ quỷ xuất hiện, trên vách tường nhà tắm có một chữ số vẽ bằng máu, hình như là số 5."
"Thật sự là số 5 sao?" Ứng Đồng hỏi.
Ôn Tú Tú gật đầu: "Chắc là vậy. Lúc đó tôi mới vừa nhìn thì cổ đã bị siết chặt." Dứt lời, cô ấy ôm cổ mình, nghĩ mà sợ.
Ứng Đồng không khỏi suy tư.
Tên phó bản là "Bảy con dê", chắc hẳn phải có liên hệ gì đó đến số "Bảy", "Dê" chỉ ai, trước mắt không xác định chỉ người chơi hay ác quỷ trong tiểu thế giới. Hiện tại, một số hiệu xuất hiện khiến Ứng Đồng nảy ra suy luận mới, cô ấy cảm thấy "Bảy con dê" không phải người chơi.
Thoáng chốc, bọn họ đã về đến phòng khách.
Những người chơi nam khác thấy bọn họ quay về thì mấy người kéo nhau đi tắm. Chỉ có anh chàng hướng nội và một người chơi chính thức trốn trong phòng, không chịu ra ngoài.
Năm người chơi nam vừa tắm vừa lo, chỉ sợ đang tắm thì gặp quỷ đánh tường, lĩnh vực quỷ ngăn cách với bên ngoài, sau đó chúng chậm rãi tra tấn gϊếŧ hại bọn họ.
Mãi đến khi tắm xong, sóng êm biển lặng, không có chuyện gì xảy ra.
"Lạ thật, chẳng lẽ nơi này không có ma quỷ?" Anh Mập vỗ thịt mỡ trên mặt, nghĩ mãi không ra.
"Không thể nào, nơi này chắc chắn có ma quỷ." Người chơi nam cạnh đó lập tức phản bác: "Lúc nãy, chúng tôi và chị Ứng đi kiểm tra đã gặp quỷ đánh tường, suýt không ra khỏi."
Anh Mập hỏi: "Quỷ loại gì?"
"Không nhìn rõ, lúc ấy quá tối, dù dùng mấy cái đèn chiếu vào cũng không nhìn thấy toàn bộ người nó, chỉ thấy một cái chân mảnh khảnh trắng bóc như xương khô đuổi theo chúng tôi..."
Nhắc đến ác quỷ ẩn nấp trong hành lang dài u ám, những người chơi nam khác đều rùng mình.
Nói xong, bọn họ rời khỏi phòng tắm.
Đúng lúc đó, những người chơi nam nhìn thấy chủ nhà đứng ở cầu thang, đôi mắt độc địa nhìn bọn họ chằm chằm. Chủ nhà thoắt ẩn thoắt hiện dọa cho Đồ Soái nhát gan hét lên.
Tiếng kêu kinh hãi khiến người chơi trong phòng chú ý.
Người chơi nữ từ trong phòng ra, nhìn thấy chủ nhà đột nhiên xuất hiện cũng không quá bất ngờ.
Anh chàng hướng nội và người chơi chính thức núp trong phòng cũng cẩn thận ló đầu ra nhìn.
Cố Cửu bắt đầu cằn nhằn: "Không có việc gì làm nên ông chạy ra dọa người khác à? Ông không biết bản thân mình đáng sợ lắm sao? Mau biến đi!"
Mọi người: "..." Xin đại tiểu thư đừng châm chọc ông ta nữa.
Quả nhiên, chủ nhà bị Cố Cửu chọc giận, rõ ràng nơi đây là sân nhà của ông ra, đám người chơi đó sợ ông ta như sợ hổ, làm việc theo lệnh ông ta. Lần đầu tiên có người chơi dám vênh mặt hất hàm sai khiến ông ta, điều đó làm chủ nhà tức ói máu.
Chủ nhà ngang ngược đáp: "Tối rồi, các người mau cút về phòng, đêm tối không có việc gì gấp thì đừng có mà ra ngoài, nếu các người ra ngoài..."
Ông ta sầm mặt nhìn tất cả người chơi, đôi mắt lồi ra như mắt cá vàng, ẩn ý trong câu nói khiến da đầu người chơi tê dại.
Cố Cửu không kiên nhẫn nói: "Biết rồi, xong việc thì biến đi. Nhìn loại đàn ông kém cỏi như ông làm tôi khó chịu."
Chủ nhà giận dữ trừng Cố Cửu rồi quay người đi xuống tầng dưới, cơ mà bước chân ông ta cứng đờ, rập khuôn như một con rô bốt, chẳng có chút khí thế nào.
Chọc chủ nhà nổi cáu bỏ đi xong, Cố Cửu nói với những người chơi còn lại: "Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, mặc kệ tối nay có chuyện gì xảy ra, mọi người đừng ra ngoài. Nếu trong phòng có chuyện gì xảy đến... Chúc may mắn."
Cố Cửu tốt bụng dặn dò một câu rồi kéo Lục Tật về phòng.
Những người khác thấy thế cũng yên lặng về phòng, trong lòng mỗi người đều ôm sự lo lắng sợ hãi.
Nhờ cách ứng xử của Cố Cửu, ít ra bọn họ cảm thấy chủ nhà quỷ dị cũng không quá đáng sợ.
Sau khi về phòng, Cố Cửu không vội ngủ ngay.
Cô lấy di động, sau khi khởi động máy, cô phát hiện di động không có tín hiệu, chỉ dùng được một số trò chơi mặc định, tiếc là cô không có hứng thú với trò chơi điện tử nên Cố Cửu nhìn thoáng qua rồi ném điện thoại vào trong túi không gian.
Lục Tật trải chăn xong, hai mắt nhìn chăm chú vào giường.
"A Tật, sao thế?" Cố Cửu đi đến rồi ngồi lên giường.
Lục Tật nhỏ giọng, nói: "Giường nhỏ quá, không đủ chỗ để hai chiếc chăn đơn."
Giường rộng một mét hai, một người ngủ thì vừa nhưng hai người thì hơi chật chứ đừng nói chèn thêm hai chiếc chăn vào giữa. Có vẻ như giường trong phòng nhỏ để người chơi phải chọn ở một mình.
Cố Cửu chẳng thèm để ý, nói: "Vậy chỉ lấy một cái chăn thôi, chúng ta đắp chung."
Cố Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt như bị sương mù che phủ, không sáng ngời như mắt của những cô gái khác. Lục Tật nghĩ thầm, nếu mắt Cố Cửu phục hồi, chắc chắn đó sẽ là một đôi mắt trong sáng không thua kém bất cứ cô gái nào.
"A Tật à, chúng ta đi ngủ thôi." Cố Cửu vỗ lên giường, bảo Lục Tật nằm lên: "Cô nhỏ tuổi hơn tôi, cô ngủ bên trong đi."
Lục Tật: "..."
Cuối cùng, Lục Tật vẫn phải bò lên giường, nằm yên vị vào vị trí cạnh bờ tường.
Cố Cửu nằm xuống, giọng cô dịu dàng xen lẫn ý cười: "Trừ lúc nhỏ ngủ với bà ngoại, cậu, mợ, sau khi lớn, tôi chưa từng ngủ cùng ai trên chiếc giường chật hẹp đến vậy."
Lục Tật không đáp. Giường quá nhỏ, hai người vai kề vai, sát bên nhau, thậm chí anh có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cơ thể người bên cạnh.
Người nằm cạnh anh không thích dùng nước hoa nên mùi hương này là mùi sữa tắm, hương thơm mát âm thầm lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp, giống như lan vào trái tim anh.
Cô gái này luôn vô thức trêu ghẹo trái tim người khác như thế đấy.
Một lúc sau, Lục Tật cảm nhận được tiếng hít thở đều đặn bên cạnh, anh quay đầu lại nhìn, phát hiện Cố Cửu đã ngủ từ bao giờ, cho dù ở chỗ nào thì vị tiểu thư này chưa bao giờ ngược đãi bản thân, ăn ngon ngủ kỹ.
Lục Tật điều khiển người giấy tự tìm chỗ nằm rồi nhắm mắt lại.
***
Cố Cửu bị cảm giác lông xù cọ vào người đánh thức.
Cô mở mắt ra, chợt nhìn thấy một đầu dê to lớn kề lại gần mình, thậm chí cô cảm nhận được hơi thở phả lên da mang theo mùi tanh tưởi. Lông dê rất dài, nó rủ lên mặt, cổ và cánh tay cô.
"Cách xa chút, tôi dị ứng lông tóc."
Đại tiểu thư thẳng thừng vả một phát lên đầu dê, đẩy nó ra xa.
Lúc này, Cố Cửu mới phát hiện, trước mặt cô là một con quái vật đầu dê thân người.
P/S: Chúc mừng năm mớiiiii, chúc bạn đọc của mình một năm tràn ngập niềm vui và tiếng cười