Mỹ Nhân Vạn Người Mê Cầm Chắc Kịch Bản Pháo Hôi

Chương 3: Pháo hôi công trong truyện hào môn

“Tạ Ôn Trần?” Giác Chu lấy điện thoại trong túi ra nhìn một chút.

Thiếu niên cuộn ngón tay lại, gật đầu.

Ánh mắt Giác Chu sáng lên, mặt không cảm xúc từ trên mặt Tạ Ôn Trần nhìn ra bản thân tương lai được thăng chức tăng lương, trong nháy mắt chìm đắm trong hình thức đóng vai ác bá, tới gần đối phương.

Tạ Ôn Trần hiển nhiên rất kháng cự lại cậu tới gần, lông mày hơi nhíu lại.

Trên bàn đặt hai ly rượu, là người đàn ông mặc âu phục để lại cho Giác Chu trợ hứng.

Giác Chu cầm ly rượu lên thử một ngụm, làm cho bản thân tăng thêm can đảm một chút, ngồi vào bên cạnh Tạ Ôn Trần.

Tạ Ôn Trần hướng bên cạnh tránh một chút.

Thiết lập tính cách ác bá chưa bao giờ để ý chuyện này, ngược lại, Tạ Ôn Trần càng chán ghét mình, Giác Chu càng vui vẻ. Cậu trào phúng cười, nắm lấy cằm Tạ Ôn Trần, cẩn thận đánh giá.

Làm thụ chính trong Tấn Giang văn, Tạ Ôn Trần không thể nghi ngờ là có một túi da tốt, cằm sờ lên cảm giác vô cùng tốt.

Hệ thống nhắc nhở:【Lúc này cậu có thể bắt đầu cường thủ hào đoạt y, giá trị ức hϊếp nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.】

Giác Chu đối với tiểu hài tử vừa mới trưởng thành không xuống tay được, làm bộ nắm cằm y xoay xoay vài cái, lộ ra biểu tình quỷ đói.

Cậu có chứng đói khát da thịt, cắn đầu lưỡi chính mình một chút, mới kiềm chế được du͙© vọиɠ tiếp tục chạm vào Tạ Ôn Trần, buông lỏng tay ra.

Giác Chu hỏi: “Điện thoại để ở đâu?”

Như là không nghĩ tới Giác Chu sẽ hỏi vấn đề này, Tạ Ôn Trần cúi đầu vài giây mới trả lời: “....Bên ngoài.”

“Chờ tôi một chút.” Giác Chu xoay người rời đi.

Tạ Ôn Trần chăm chú nhìn vào bóng dáng đối phương sau khi biến mất ở cửa, nhìn về phía ly rượu đặt trên bàn.

Trên miệng ly rượu có một nơi dấu vết khá đậm, chỗ ấy là nơi bị Giác Chu chạm qua.

Tạ Ôn Trần cầm lấy ly rượu, mặt không cảm xúc mà liếʍ miệng ly.

Vẻ mặt mới vừa rồi còn lãnh đạm lại trở nên ôn nhu, như là đối với người yêu xa cách từ lâu.

Có thể ngửi được hương rượu, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt trên cổ tay áo thanh niên.

Môi răng mềm mại chạm vào thủy tinh lạnh lẽo, con ngươi y tối dần, giống như thật sự chạm vào môi răng đối phương.

“Không được dọa đến cậu ấy.” Tạ Ôn Trần nhắc nhở bản thân, đồng thời đưa ly rượu để xuống trước khi Giác Chu trở về.

Giác Chu cầm trên tay một cái điện thoại cũ màu đen, đem nó ném tới trước mặt Tạ Ôn Trần.

“Tôi có một cái sở thích.”

Trong phòng mở điều hòa, Giác Chu có chút nóng, cởi ra khuy cổ áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Cậu sống trong nhung lụa, làn da trắng đến chói mắt, khi cởi khuy áo cậu dùng lực có chút mạnh, xương quai xanh liền hiện lên dấu vết hồng nhạt.

Tạ Ôn Trần vẫn là một bộ dáng trầm mặc ấm ức nhạt nhẽo, giống như đã mất đi du͙© vọиɠ muốn sống, đối với Giác Chu có sở thích gì đều không có hứng thứ.

Giác Chu hoài nghi nếu như chính cậu yêu cầu cùng y chơi trò chơi nhỏ khiến người không thể không xấu hổ, thiếu niên cũng sẽ mặt không thay đổi mà buông lời đáp ứng.

“Tôi đặc biệt thích xem người khác làm việc không đàng hoàng,” Giác Chu nói, “Nghe nói thành tích cậu rất tốt, tôi trước tiên ngủ một lát, sau khi tỉnh lại, cậu ít nhất phải đem cấp bậc trò chơi của tôi tăng lên 5 sao.”

Trong nội dung cốt truyện đại khái có đề cập qua vai chính thụ ghét nhất là người làm việc không đàng hoàng.

Ép vai chính thụ thích học tập như thế chơi game, cũng coi như là một dạng bắt nạt trá hình đi?

Hệ thống trong đầu cậu thả lên pháo hoa, vang lên thông báo:【Giá trị ức hϊếp +10, hiện tại tổng giá trị ức hϊếp là 10】

Điện thoại cũ của Tạ Ôn Trần hình như là kiểu mẫu mấy năm trước, dung lượng bên trong khẳng định không đủ để tải trò chơi Giác Chu chơi kia. Giác Chu đem điện thoại của mình ném cho y, đăng nhập tài khoản trò chơi.

“Biết chơi không?” Giác Chu nằm trên giường, chiếm lấy vị trí của Tạ Ôn Trần.

Trong phòng không có ghế, Tạ Ôn Trần đứng lên: “Biết một chút.”

Vì thu được càng nhiều giá trị ức hϊếp, Giác Chu đá đá chân Tạ Ôn Trần: “Ngồi xuống, cởϊ áσ sơ mi ra.”

Tạ Ôn Trần mím chặt môi, lộ ra biểu tình ẩn nhẫn, nghe lời mà cởi bỏ cúc áo.

Cùng lúc thân thể thiếu niên lộ ra, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, cùng với thanh âm lo lắng của người đàn ông mặc âu phục lúc trước: “Tiểu thiếu gia, anh cậu đến đây!”