Phản Bội Phật

Chương 97.2: Thiện tâm nuôi dưỡng (Phiên ngoại Diệu Hòe 5)

Ngày thứ hai Diệu Hòe khuyên can mãi mới thuyết phục được Ngu Trân, Ngu Trân luôn cho rằng hắn phải đi.

“Trân Trân, ta muốn lên núi báo cho sư phụ nói muốn cưới nàng, buổi tối sẽ trở lại, thật sự.” Diệu Hòe bất đắc dĩ mà giải thích hồi lâu, Ngu Trân mới rốt cuộc buông hắn ra, lưu luyến không rời nói: “Vậy chàng trở về sớm chút.”

Diệu Hòe nhìn bộ dáng nàng không tình nguyện, nhẹ nhàng bật cười, thò lại gần hôn một cái lên trán nàng: “Ừm, ta sẽ trở về sớm chút, buổi tối làm đồ ăn ngon cho nàng.”

Đợi hắn trở về chùa nói chuyện với sư phụ, quả nhiên bị mắng đau một hồi.

“Ngươi chăm sóc một nữ nhân mù, chăm sóc đến lên giường? Vi sư dạy ngươi như thế nào? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đứa nhỏ này sao lại thế này?”

Diệu Hòe thành thành thật thật quỳ gối trong điện, cúi đầu chịu giáo huấn: “Sư phụ, đệ tử biết sai rồi, đều là đệ tử không đúng, đệ tử không nhịn được uất ức người ta. Đệ tử sẽ cưới nàng, toàn tâm toàn ý đối xử với nàng.”

Diệu Hòe theo bản năng che giấu tình hình thực tế, tự mình nhận lấy hết thảy, hắn cảm thấy ăn ngay nói thật đối với thanh danh nữ nhi sẽ không tốt, cũng lo lắng sư phụ bởi vậy mà chán ghét Ngu Trân.

Vân Tâm quả thực không còn lời nào để nói, Diệu Hòe từ nhỏ đơn thuần ngay thẳng, hắn kỳ thật có chút không tin hắn sẽ làm ra loại sự tình này. Chỉ là đứa nhỏ này cũng cũng không nói dối, Vân Tâm cho dù lòng nghi ngờ cũng vô pháp miệt mài theo đuổi.

“Diệu Hòe, việc gả cưới không như ngươi tưởng đơn giản như vậy. Thí chủ kia nguyện ý gả cho ngươi sao? Thích ngươi sao? Ngươi lại thích người ta sao?” Vân Tâm hỏi hắn.

Diệu Hòe dừng một chút, có chút ngượng ngùng mà cười cười, giống con sóc ẩn giấu quả hạch vui sướиɠ nói: “Nàng thích đệ tử, đương nhiên nguyện ý. Đệ tử… Đệ tử muốn chăm sóc nàng cả đời.”

Vân Tâm lại nhạy cảm mà bắt được lời hắn, nghiêm túc mà nói: “Chăm sóc? Diệu Hòe, đáng thương không phải thích. Thí chủ kia cũng không phải động vật nhỏ ngươi bình thường chăm sóc, ngươi đừng cô phụ người ta, tổn thương trái tim người ta.”

“Sẽ không, đệ tử không hiểu lắm. Nhưng không bao giờ coi nàng như dưỡng động vật nhỏ, đệ tử muốn nhìn nàng sống tố, không muốn thấy nàng chịu khổ, nàng khổ sở đệ tử liền không dễ chịu, sư phụ đây hẳn là thích đi?” Diệu Hòe vội la lên, nghiêm túc hỏi.

Vân Tâm nhìn hài tử tính trẻ con chưa thoát này, đôi mắt trong sáng, ngây thơ hồn nhiên, thở dài nói: “Vi sư… Hẳn là vậy đi.”

“Đệ tử sẽ toàn tâm toàn ý với nàng, sư phụ người yên tâm, đệ tử tuyệt không cô phụ nàng.” Diệu Hòe trịnh trọng tuyên bố.

Vân Tâm không có gì để nói, cầm rất nhiều tiền bạc cho hắn, lại bảo hắn ngày mai đi hiệu sách thành nam hỗ trợ.

“Đệ tử không cần tiền, sư phụ ngươi giữ lấy đi.” Diệu Hòe cự tuyệt nói.

“Cầm đi, ngươi không cần, cô nương kia cũng không cần sao? Nam tử hán đại trượng phu phải chăm sóc người ta cho tốt, về sau đi hiệu sách thành nam hỗ trợ, đó là cửa hàng bạn tốt sư phụ mở, ngươi phải nỗ lực nuôi sống người ta à.” Vân Tâm tận tình khuyên bảo, đứa nhỏ này chưa hết tính trẻ con liền phải lập gia đình, Diệu Hòe lại không vững vàng như Diệu Tịch, vẫn là đứa nhỏ ngốc, bản thân không tính toán tính toán cho hắn, cũng không biết đứa nhỏ này phải chịu bao nhiêu khổ.

“Sư phụ, về sau đệ tử kiếm được tiền sẽ trả lại người.” Diệu Hòe cầm tiền, thập phần cảm động, nhịn không được muốn làm nũng: “Sư phụ, đợi mắt Ngu Trân tốt lên, đệ tử liền mang nàng tới gặp người, thời điểm thành thân sư phụ nhất định phải tới.”

Khóe mắt Vân Tâm co giật, vỗ vỗ đầu hắn: “Đứa nhỏ ngốc, thành thân là chuyện lớn, ngươi đừng tùy tùy tiện tiện lừa gạt người ta, cô nương người ta cũng chịu không nổi uất ức như vậy.”

“Vâng, đều nghe sư phụ.” Diệu Hòe bị gõ, vẫn ngây ngốc cười, đứng lên duỗi tay ôm cánh tay Vân Tâm làm nũng: “Sư phụ là tốt nhất.”

Vân Tâm nhìn hắn một gương mặt ngây thơ tươi cười, nội tâm bất đắc dĩ: Ai, bọn nhỏ không nên thân.

Uống hai tháng thuốc mới, đôi mắt Ngu Trân thế nhưng thật sự tốt lên, mở mắt thích ứng hồi lâu mới mơ mơ hồ hồ nhìn được Diệu Hòe.

Nàng chưa thấy qua những người khác, chỉ cảm thấy Diệu Hòe rất đẹp, một đôi mắt tròn tròn sáng ngời giống mắt mèo, hình dáng rõ ràng, nhưng còn chưa hoàn toàn nẩy nở, vẫn còn lưu lại một chút ngây thơ trẻ con của tuổi thiếu niên, một gương mặt tươi cười lại thập phần ôn nhu. Hắn chuyên chú nhìn Ngu Trân, cẩn thận hỏi nàng: “Trân Trân, nhìn thấy ta không?”

Thấy được, hắn là ánh sáng duy nhất trong đôi mắt mù của nàng, trước kia như thế, về sau vẫn vậy.

Nàng bởi vì hắn mới có sức sống, trong mắt từ đây cũng sẽ chỉ có hắn.

“Diệu Hòe, ta thấy chàng, chàng thật là đẹp.” Ngu Trân ôn ôn nhu nhu mở miệng, duỗi tay chạm vào mặt hắn.

Mặt Diệu Hòe giống như bị thoa thêm phấn, lập tức đỏ lên, ấp úng không đáp lời.

Ngu Trân dùng tay khẽ vuốt hắn, cẩn thận miêu tả gương mặt hắn.

Hóa ra nàng bỏ lỡ phong cảnh tốt như vậy, bộ dáng hắn đỏ mặt so với trong tưởng tượng của nàng càng thêm đáng yêu.

Nàng thử thăm dò hôn lên đôi môi kia, hàng mi dài Diệu Hòe chớp chớp cũng không né tránh nàng, liền lẳng lặng đứng để nàng hôn lên.

Kể từ đêm đó qua đi, Diệu Hòe ngủ chung với nàng lại cơ hồ không chạm vào nàng, mỗi lần đều là nàng chủ động cầu hoan, Diệu Hòe mới chạm vào nàng. Đã qua hai tháng, Diệu Hòe ngày ngày đi nhà sách hỗ trợ kiếm chút tiền tiêu vặt, buổi tối Ngu Trân ngủ cùng hắn, Diệu Hòe cũng thập phần quy củ, hai tháng nay số lần hoan hảo thật sự ít đến đáng thương.

Nàng càng ngày càng bất an, như là con diều bay lơ lửng trên không, trong tay gắt gao nắm sợi dây cước, nhưng con diều kia lại bay cao, cứ luôn lo lắng không cẩn thận một cái con diều kia liền thoát khỏi trói buộc, bay đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Hiện giờ nàng thấy Diệu Hòe, có chút vui sướиɠ lại càng thêm sợ hãi. Hắn quả nhiên thực tốt đẹp, hiện nay bản thân đã nhìn được, hẳn là miễn cưỡng có thể xứng đôi hắn. Nhưng mình không phải người mù, lợi thế lại mất đi một cái, hắn nếu là phiền chán mình thì nên làm thế nào cho phải?

Trong lòng nàng nặng nề, càng thêm lo âu không biết làm sao. Nhưng Ngu Trân cũng bắt đầu nỗ lực đi tìm việc làm, không muốn liên lụy Diệu Hòe. Nàng lớn lên xinh xắn, dụng tâm ngụy trang liền trở thành hình tượng ôn nhu dễ thân, thực mau liền tìm được việc ở tiệm vải trong thành, đứng ở trong tiệm mặc váy áo lưu hành liền thành một chiêu bài sống.

Diệu Hòe còn lo lắng nàng vừa mới lành bệnh sẽ quá mệt nhọc hay không, Ngu Trân lại bổ nhào vào trong lòng ngực hắn làm nũng: “Vậy ngày ngày chàng tới đón ta được không?”

Ngu Trân thân cận hắn vô số lần, Diệu Hòe vẫn như cũ khẩn trương lại thẹn thùng, hiện nay tự nhiên không có đạo lý không đồng ý. Hắn mỗi ngày đều đúng hạn đi đón Ngu Trân về nhà, ven đường còn mua cho nàng đồ chơi làm bằng đường, bánh ngọt mang về cho nàng ăn.

Ngày tháng cứ như vậy nhàn nhã mà trôi qua, cho đến có một ngày, Diệu Hòe tay không tới đón nàng, Ngu Trân có chút nghi hoặc, nhưng Diệu Hòe lại chột dạ mà lảng tránh ánh mắt nàng, nàng vì thế trở nên trầm mặc, không có đi hỏi.

Trong nháy mắt kia nàng cảm giác có cái gì đang chệch hướng, áo dài che dấu mười ngón dùng sức mà cắm vào lòng bàn tay.

Mỗi ngày Diệu Hòe đều sẽ cho mang đồ ăn nàng sợ nàng bị đói, nàng sắp bị Diệu Hòe nuông chiều hỏng rồi, Diệu Hòe thay đổi một chút đều khiến nàng kinh hãi.

Như là khách hành hương trong hoang mạc trông cậy vào cây xương rồng duy nhất hấp thu nguồn nước, nhưng một ngay cây xương rồng lại bị người khác chiếm mất.

Không sai, nàng trực giác Diệu Hòe hẳn là mua thức ăn, nhưng thức ăn kia lại không phải cho nàng.

Hôm nay nàng còn chưa kết thúc công việc liền vội vàng đi canh ở đường phố, nàng biết Diệu Hòe sẽ đi ngang qua con phố nào, cũng biết Diệu Hòe vẫn thường mua thức ăn ở nơi nào.

Nàng một lòng thấp thỏm đi nhìn trộm, sợ sẽ nhìn thấy cái gì đó không muốn nhìn.

Mà nàng lại quả nhiên nhìn thấy, Diệu Hòe mua hai đồ chơi làm bằng đường còn mua một đống lớn bánh ngọt, đi ngược hướng đến chỗ nàng.

Ngu Trân ở xa xa một đường đi theo, thấy hắn vòng đến hẻm nhỏ lệch về một bên, trong góc nữ tử một thân quần áo mộc mạc đang ngồi, bưng bát cơm, ánh mắt trống rỗng.

Nàng nhìn Diệu Hòe đi bước một đi qua, ngồi xổm nhẹ nhàng thả đồ ăn xuống ở trước mặt nàng kia, thấp giọng nói gì đó cùng nàng, lúc này mới đứng lên chuẩn bị rời đi.

Nhưng ở một cái chớp mắt kia, nữ tử kia bắt được quần áo Diệu Hòe, bàn tay dơ hề hề chộp vào trên quần áo thuần trắng của hắn, lưu lại một dấu vết chói lọi.

Đầu óc Ngu Trân trống rỗng, còn chưa kịp suy nghĩ, nàng đã lao ra hung hăng đẩy tay nàng kia ra, mạnh mẽ kéo Diệu Hòe một đường chạy ra.

“Trân Trân?” Diệu Hòe kinh ngạc mà nhìn nàng, bị bắt theo nàng một đường chạy về nhà.

Sợi tóc nàng theo gió bay lượn, thổi tới trên mặt nàng, lúc này Diệu Hòe mới phát giác một gương mặt ôn nhu giờ phút này âm trầm đến dọa người, trong ánh mắt không có nửa điểm ấm áp, bàn tay nắm hắn cũng thập phần lạnh lẽo.

Diệu Hòe có chút lo lắng Ngu Trân, không ngừng gọi tên nàng, Ngu Trân lại cái gì cũng không nghe vào.

Cô nương kia cùng nàng lúc trước có gì khác nhau? Thấy Diệu Hòe đối với nàng tốt, liền lì lợm la liếʍ mà muốn bắt lấy hắn. Diệu Hòe lúc trước chính là bởi vì nàng đáng thương mới đối tốt với nàng, hiện tại đôi mắt nàng đã tốt rồi, hắn lại thấy một nữ tử mù mắt đáng thương khác, hắn có phải liền sẽ đối xử tốt với người khác hay không?

Đồ chơi làm bằng đường bánh ngọt ngày hôm qua có phải cũng cho cô nương kia hay không? Hôm nay hắn lại đi gặp cô nương kia, mua thức ăn cho người ta, nói chuyện cùng người ta.

Nếu lúc nãy nàng không mang Diệu Hòe đi, Diệu Hòe có phải sẽ ở lại bên cạnh cô nương kia hay không?

Diệu Hòe chưa bao giờ chủ động chạm vào nàng, có phải cũng bởi vì phát giác nàng dụng tâm hay không, trong lòng chán ghét?

Đã vào hè, nhưng mặt trời chạng vạng bị từng cụm mây che lấp, chỉ sót lại một chút ánh mặt trời vụиɠ ŧяộʍ rọi xuống dưới, chiếu lên thân ảnh hai người gấp gáp chạy ở ngõ nhỏ, bóng dáng bị kéo thật dài.

Ngu Trân suy nghĩ một trận miên man, trái tim càng ngày càng đau, chuyện nàng sợ nhất đã xảy ra: Diệu Hòe thấy người khác đáng thương, liền không cần nàng có phải hay không?