Ngày trôi qua thật nhanh, thương thế của Diệu Tịch rốt cuộc khỏi hẳn, tuy rằng để lại vết sẹo dữ tợn.
Khi Mộc Đào may xong tăng bào đưa cho Diệu Tịch, tăng nhân còn không có phản ứng lại.
“Tăng bào của ngươi đều bị hỏng, ta đã làm theo hình dạng trong trí nhớ.” Mộc Đào giơ tay, ý bảo Diệu Tịch tiếp nhận.
Diệu Tịch nhìn đường may tinh xảo kia, hiển nhiên là tăng bào thuần trắng cực kỳ dụng tâm, nhớ tới vết thương nhàn nhạt trên tay nàng.
Khi thương thế nàng còn chưa lành, tất nhiên vẫn luôn khâu vá quần áo.
Diệu Tịch chậm rãi tiếp nhận, nhìn gương mặt thuần nhiên tươi cười kia, trịnh trọng hành lễ nói lời cảm tạ.
“Không cần cảm tạ không cần cảm tạ, đại sư với ta là quan hệ sinh tử, loại việc nhỏ này, không cần để ý.” Mộc Đào vội vàng nói, “Ngươi thay quần áo trước, ta đi làm việc”.
Người nọ đi rồi, Diệu Tịch đứng tại chỗ khẽ vuốt tăng bào kia, trên mặt một bộ lưu luyến.
“Mộc Đào!” Lão Hồ hô to một tiếng, đi đến.
“Ai, tới đây!” Mộc Đào cùng Diệu Tịch dưỡng thương, nên cũng buồn chán trong nhà hồi lâu, chỉ có lão Hồ thường xuyên tới cửa nói chút chuyện mới mẻ, giúp nàng giải buồn.
“Đêm nay Hoa Đăng Tiết ở trấn trên bắt đầu rồi, chưa bao giờ nhìn thấy phải không? Không bằng đêm nay ngươi cùng đại sư đi xem một chút.” Lão Hồ vào cửa, xách chút trái cây đang vào mùa.
Mộc Đào vừa tiếp nhận, vừa có chút khó xử mở miệng: “Đêm nay sao? Ta thật muốn đi, cũng không biết đại sư có nguyện ý cùng đi hay không. Lão Hồ làm sao ngươi lại không đi?”
“Ài, hàng năm đều làm, ta cũng nhìn chán, nhưng các ngươi là người nơi khác chắc chưa thấy qua, thật sự náo nhiệt, đèn hoa cực kỳ xinh đẹp.” Lão Hồ tự rót nước cho mình, miêu tả cũng thật sinh động.
Mộc Đào vừa nghe càng muốn đi, từ sau khi nàng rời cung còn chưa được chơi chỗ náo nhiệt, Diệu Tịch vừa lúc mặc tăng bào mới đi ra, thấy hai người đang nói chuyện, hành lễ cùng lão Hồ, khách sáo nói: “Hồ thí chủ.”
“Đại sư, không cần đa lễ.” Lão Hồ đứng lên đáp lễ lại, “Ta đang nói cùng Mộc Đào, Hoa Đăng Tiết buổi tối rất náo nhiệt, đại sư hay là cùng đi?”
Diệu Tịch thấy đôi mắt Mộc Đào sáng lấp lánh, vô cùng chờ mong, gật đầu đáp: “Vậy cùng đi đi.”
Mộc Đào nghe vậy lập tức nở nụ cười, vội bưng trái cây tiến vào phòng bếp: “Ta đi chuẩn bị nấu ăn, các ngươi nói chuyện đi.”
Diệu Tịch thấy nàng bước chân nhẹ nhàng, phảng phất tâm tình cũng theo bước đi của nàng nhẹ nhàng hẳn lên.
“Đại sư, thân thể đã tốt, mấy ngày tới khởi hành trở về chùa?” Lão Hồ ngồi cùng hắn, nói chút chuyện phiếm.
“Đúng vậy, hai ngày nữa sẽ khởi hành.”
“Cũng tốt, trấn trên thật ra có xe ngựa, đến lúc đó lão Hồ ta chọn cho các ngươi một cái. Chỉ là người đánh xe không dễ tìm, các thôn dân trấn trên đều hiếm khi rời thôn, đường đi này xa xôi, sợ là không ai biết đường.” Lão Hồ thật nhiệt tình, biện bạch rõ ràng với hắn.
“Bần tăng biết cưỡi ngựa, đánh xe cũng không thành vấn đề.”
“Vậy tốt rồi.” Lão Hồ nhìn tăng nhân lãnh đạm trước mặt này, chỉ cảm thấy quả nhiên là con cháu cửa Phật, thật là không dính khói lửa phàm tục, hắn càng thích trò chuyện cùng Mộc Đào hơn.
Không bao lâu, Mộc Đào đã bưng đồ ăn ra, mời lão Hồ ăn, một mặt hỏi: “Lâu rồi không thấy thần y, khi nào hắn trở về?”
“Thanh Lĩnh hả, hành tung hắn bất định, cũng không biết khi nào trở về, ngươi có việc tìm hắn sao?” Lão Hồ vừa ăn vừa đáp.
“Cũng không phải, chỉ là lâu rồi không thấy hắn, nhớ hắn nói đi hai ngày, mấy ngày qua rồi còn chưa trở lại, có chút kỳ quái.”
“À, hắn người này cả ngày chạy khắp nơi, không trở lại là chuyện bình thường.” Lão Hồ là một bộ dáng nhìn đã thành quen.
“Như thế sao.” Mộc Đào cùng lão Hồ ngươi tới ta đi không ngừng nói chuyện, Diệu Tịch lại yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn cho Mộc Đào.
Cơm xong, lão Hồ chỉ đường lên trấn trên cho bọn họ, xong liền đứng dậy tạm biệt.
Mộc Đào đã gấp không chờ nổi, muốn đi xem hội đèn l*иg rầm rộ kia. Diệu Tịch đi theo phía sau nàng trước sau như một theo nàng cùng đi.
Đi hồi lâu, mới mơ hồ nhìn thấy ngọn đèn dầu trấn trên.
Bóng dáng hai người một cao một thấp bị kéo thật dài, Mộc Đào mặc một thân áo bào màu xanh mộc mạc như cũ, đi ngang qua các thôn dân lại dường như ăn diện lộng lẫy, toàn bộ nữ tử tuổi thanh xuân mặt hoa da phấn, búi đủ các loại kiểu dáng búi tóc, phần lớn là trâm hoa màu đỏ, trâm hoa sơn trà, nam tử ai cũng mặc áo choàng cổ tròn, rất là chỉnh tề.
Một đôi mắt của Mộc Đào đánh giá khắp nơi, xem đám người kia chen chúc, một nhóm người trên phố rao hàng thức ăn, hồ lô ngào đường màu sắc mê người cùng đồ chơi ánh vàng rực rỡ làm bằng đường, nàng thích thú vô cùng, quay đầu kéo kéo tay áo Diệu Tịch, mua liền hai cái, cứng rắn đưa cho Diệu Tịch.
Nàng cắn một ngụm đường hồ lô giòn ngọt kia, vừa nếm thử đồ chơi làm bằng đường ngọt ngào, khóe miệng dính đầy đường, vui vẻ đến mi mắt cong cong, rất là trẻ con.
Diệu Tịch cầm hai xâu thức ăn, hắn một thân tăng bào, lại cầm đồ ngọt trẻ nhỏ thích ăn, nhìn qua vô cùng đặc biệt, ánh mắt khác thường liếc tới từ khắp nơi, hắn lại chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Mộc Đào.
Chờ đến Mộc Đào vừa đi vừa ăn xong đồ chơi làm bằng đường, lôi kéo Diệu Tịch đi đoán đố đèn, mới phát hiện hắn vẫn cầm hai xâu thức ăn kia, một miếng cũng chưa động.
“Đại sư, đây là quả, có thể ăn.” Nàng không khỏi giải thích đoạt lấy một phen, đút đến bên miệng hắn, nhìn hắn vô cùng chờ mong.
Diệu Tịch không thích đồ ngọt, nhưng dưới ánh mắt nàng vẫn há mồm cắn một ngụm, đường hồ lô chua chua ngọt ngọt, Mộc Đào rất vừa lòng gật đầu, bộ dáng vui thích.
“Ăn ngon không? Ta thích ăn, muốn ăn hết!” Mộc Đào lại cắn một ngụm đường hồ lô trong tay, mới đưa hai xâu đường hồ lô nhét trở lại trong tay Diệu Tịch, lôi kéo hắn đi tới khu vực nhiều người hơn.
Phía trước hàng loạt đèn l*иg rực sáng treo trên cao, đèn hoa thật là xinh đẹp bắt mắt, đèn hoa sen đáng yêu mới lạ, đèn con thỏ đỏ bừng ở trước mặt, đèn lưu li tinh xảo, phồn quang rực rỡ, thật sự là xinh đẹp tựa ánh trăng.
Mộc Đào tiến đến, cực kỳ mới mẻ, đèn hoa này đó tuy không tinh xảo giống đèn cung đình, nhưng lại đáng yêu linh động, rất là thú vị.
Nàng ưng mắt đèn hoa quỳnh kia, cánh hoa trùng điệp sinh động như thật, ánh đèn chính giữa ở nhụy hoa, cực kỳ độc đáo.
Ánh mắt Diệu Tịch lại dừng ở trên sườn mặt dịu dàng của nàng, đèn hoa sáng rỡ, chiếu rọi gương mặt nàng, càng làm nàng mạo mỹ tuyệt vời.
Giữ lúc ngẩn ngơ, nàng đã mua hai ngọn đèn hoa, bản thân cầm đèn hoa quỳnh, đưa cái đèn hoa sen cho Diệu Tịch.
“Phật môn luôn cung phụng hoa sen, ta thay ngươi mua đèn hoa sen, đợi lát nữa chúng ta đi ước nguyện, phù hộ về sau ngươi bình an trôi chảy, tiếp nhận chức vụ chủ trì.” Mộc Đào nhìn đèn hoa quỳnh của mình, vui vẻ thoải má nói.
Diệu Tịch lại giống bị tạt một gầu nước lạnh, nhìn đèn hoa sen sáng ngời trong tay cùng đôi mắt long lanh của người nọ, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Mộc Đào lại hấp tấp lôi kéo hắn, đi tới bờ sông dập dềnh đèn hoa, cẩn thận thả đèn, trong miệng lẩm bẩm.
“Hy vọng ta từ đây tự do, làm ăn thịnh vượng. Hy vọng Đại sư Diệu Tịch bình an trôi chảy, tiếp nhận chức vụ chủ trì.”
Nàng nhắm mắt thành kính cầu nguyện, Diệu Tịch nhìn đèn hoa quỳnh trôi trên sông, đặt đèn hoa sen của mình xuống, nhìn Mộc Đào nhẹ giọng nói.
“Hy vọng thí chủ, tâm tưởng sự thành**.”
Tâm tưởng sự thành**: Mong muốn thành sự thật
Hai ngọn đèn hoa mơ hồ giây lát đã bị bọt nước sông dâng lên dập tắt.