Phản Bội Phật

Chương 20: Đột biến

Sáng sớm, Mộc Đào sắp xếp xong mọi thứ chuẩn bị xuất phát, xe ngựa đang chờ ở cửa cung, có sáu thị vệ đeo đao đi theo hộ tống.

Nàng cùng Diệu Tịch lên xe ngựa, trên đường rời kinh thành.

Chuyến này đường xá xa xôi, ước chừng phải đi tầm 5 ngày.

Mộc Đào lên xe liền trộm đánh giá mấy tên thị vệ đeo đao kia, mỗi người cao to, bên hông trang bị một thanh đao lớn, nhìn qua uy phong lẫm liệt.

Nàng vẫn là lần đầu tiên ở gần mấy thị vệ này như vậy, có chút mới mẻ.

Diệu Tịch thu hết mấy động tác nhỏ của nàng vào trong mắt, biểu cảm đạm mạc, sau khi lên xe thì tự mình nhắm mắt nghỉ ngơi, một đường không nói chuyện.

Xe ngựa thong thả chạy đi, Mộc Đào nhấc màn xe lên ngoái đầu nhìn lại, nhìn Tử Cấm Thành đã ở mười mấy năm qua dần dần biến mất trong tầm mắt mình.

Trong lòng nàng cực kỳ phức tạp, càng như trút được gánh nặng, sau đó nàng không hề nhìn lại nữa, ánh mắt chỉ nhìn về phía trước.

Xuyên qua phố phường náo nhiệt, lướt qua tường thành uy nghiêm, bọn họ rốt cuộc ra khỏi thành, hướng về chùa Tế Pháp.

Ban đêm thì đặt chân nghỉ ngơi ở trạm dịch, phòng cho khách của trạm dịch khan hiếm, Mộc Đào cùng Diệu Tịch ở một gian phòng, tăng nhân liền tự động ngủ dưới đất, không có nửa phần vô lễ.

Mộc Đào một đường hưng phấn không thôi, giờ phút này cũng cảm ơn vô cùng tự nhiên, nằm ở trên giường nói chuyện cùng Diệu Tịch.

“Đại sư, ngươi nói chúng ta trở về chùa, ta ở đó bao lâu thì thích hợp?”

Diệu Tịch tắt đèn, giờ phút này nằm trên mặt đất, nghe giọng nàng mang theo hân hoan, trong bóng đêm không tự giác siết chặt góc chăn, cũng không lên tiếng.

“Một tháng? Chắc tầm đó là có thể rời chùa rồi nhỉ? Đến lúc rời khỏi chùa, ta sẽ tìm một thị trấn làm ăn buôn bán, tay nghề ta không tồi, mở một tiệm ăn hẳn là có thể.” Nàng còn đang chìm đắm trong khát khao tốt đẹp của bản thân, không chút nào nhận thấy được trong bóng đêm tăng nhân mím chặt khóe miệng cùng cảm xúc căng cứng.

“Thí chủ, ngày mai còn phải lên đường, nên nghỉ ngơi.” Diệu Tịch mở miệng không mặn không nhạt.

“Đúng đúng, đại sư nói rất đúng, nên ngủ.” Nàng lập tức nói phụ họa, rồi gắt gao nhắm mắt lại đi ngủ.

Chạng vạng ngày thứ hai, bọn họ còn chưa tới trạm dịch, ven đường cũng không thấy khách điếm nào, hẻo lánh ít dấu chân người, thị vệ đánh xe liền đẩy nhanh lộ trình.

Nơi này đường núi nhiều, hết sức gập ghềnh, xe ngựa nhiều lần chịu xóc nảy, hai người cũng không dễ chịu.

Nhưng Mộc Đào vô cùng vui vẻ nhìn vách đá núi cao, rừng sâu bóng cả xẹt qua ngoài cửa sổ.

Nàng nghe tiếng chim kêu lảnh lót, tiếng vó ngựa dồn dập, chưa bao giờ cảm thấy mình cách tự do gần như vậy.

Mong ước nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng cách cung xa đến thế, thấy được cảnh sắc ngoài cung.

Nàng vẫn chưa cảm thấy cảnh tượng nơi đây giăng đầy mây đen, tiếng gió rít gào có gì không tốt, vẫn cứ hứng thú dạt dào thò đầu ra xem ngoài cửa sổ.

Nhưng khách không mời mà đến lại tới mau như vậy, một mũi tên phượng vũ phá không bay đến, cắm thẳng vào ngực thị vệ đánh xe, một người một bánh xe lăn xuống.

“Có thích khách!” Thị vệ đi theo lập tức la lên một tiếng, đề phòng nói.

Xe ngựa mất đi khống chế, con ngựa vẫn thẳng tắp đi về phía trước, Mộc Đào đột nhiên bị xóc nảy hoảng hốt, ngã trái ngã phải, Diệu Tịch vội vàng kéo nàng, bảo về trước người, cảnh gác nhìn về ngoài cửa sổ.

Một đám sơn tặc, ước chừng mười mấy người, cưỡi ngựa vui đùa đưa đao bao vây quanh bọn họ, có một tên thị vệ áo đen thấy xe ngựa sắp lao đi, chạy như bay tiến lên dùng sức túm chặt dây cương, ổn định xe ngựa.

Có một thị vệ khác lặng lẽ lui ra phía sau phóng tín hiệu lên không trung, thì bị một mũi tên bắn thủng lòng bàn tay, máu tươi chảy ròng, kêu thảm thiết không thôi.

“Để lại người và vàng bạc, chúng ta sẽ tha các ngươi một con đường sống.” Tên râu xồm cầm đầu đang ngậm cỏ nói, vô cùng kiêu ngạo.

“Tuyệt đối không thể.” Thị vệ phụng mệnh hộ tống, không làm trọn nhiệm vụ là tội chết, bọn họ cũng không có đường lui.

Vừa dứt lời, đã ôm quyết tâm phải chết để đấu tranh cùng sơn tặc.

Trong lúc nhất thời tiếng đao kiếm, tiếng đánh nhau không dứt bên tai, Mộc Đào ở trong xe, hoảng sợ không thôi, Diệu Tịch cau mày.

“Đại sư, chúng ta làm sao bây giờ.” Nàng nhỏ giọng đặt câu hỏi.

“Không thể động, đi ra ngoài thì chỉ có chết.” Diệu Tịch trầm giọng nói.

Mộc Đào nghe tiếng đao kiếm chui vào thân thể, không khỏi run lên, màn xe vài lần bị kẻ cắp suýt nữa xốc lên, cũng được bọn thị vệ gắt gao che chở đá xuống.

Mộc Đào thấy tình thế không ổn, bất chấp tất cả: “Đại sư, đi xuống như vậy, quả không thể địch lại chúng, chúng ta khó thoát, ta đi xuống dẫn dắt bọn họ rời đi, ngươi nhân cơ hội chạy trốn. Chia làm hai đường, có lẽ có một con đường sống.”

Dứt lời, liền ôm một đống đồ ban thưởng, dứt khoát lưu loát nhảy cửa sổ. “Thí chủ!” Diệu Tịch duỗi tay định cản, bóng người kia đã nhảy ra ngoài cửa sổ, vừa mạnh mẽ ném vàng bạc đồ tế tới chỗ sơn tặc, vừa ra sức chạy vội.

Bọn sơn tặc quả nhiên bị chú ý hấp dẫn, có hai ba người vừa nhặt đồ tế lên, vừa đuổi theo hướng Mộc Đào.

Lúc này đang đối chiến gay gắt, bọn thị vệ vẫn có ba người nỗ lực chống cự, bọn sơn tặc đã chết một nửa số người, rốt cuộc cũng là thị vệ từ trong cung, vẫn là huấn luyện có tố chất, hơn xa so với bọn họ, chỉ tiếc ít không đánh được nhiều, đánh lâu hơn nữa, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm.

Mộc Đào vừa chạy như điên vừa cầu nguyện trời cao phù hộ, nhưng ba tên cướp cưỡi ngựa đuổi theo đến nhanh như vậy, rất nhanh đã vây quanh Mộc Đào.

“Là đại nhân muốn bắt tên tiểu bạch kiểm kia, còn sống.” Một người trong đó liếc nhìn nàng một cái, biểu tình khinh thường.

“Theo chúng ta đi đi, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Ba tên cướp rõ ràng không để vào mắt nàng nhỏ gầy, lại đây bắt nàng không hề phòng bị.

Mộc Đào giả vờ thuận theo, lại đi gần qua, khoảnh khắc sơn tặc kia quay đầu lại nhìn đồng lõa, lại không đề phòng bị Mộc Đào dùng một cây trâm đâm vào mắt, kêu thảm lui về phía sau.

“A a a a a! Mắt ta! Gϊếŧ cái tên tiểu bạch kiểm này!” Tên cướp kia che đôi mắt lại, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Mộc Đào cúi đầu chạy như bay, lại bị xách ném trên mặt đất một cái, sống lưng nặng nề nện trên đất, đau đến sắc mặt nàng trắng bệch.

“Ngươi muốn chết phải không?” Một tên béo bóp chặt cổ nàng, gắt gao trừng mắt nàng.

“Ngươi… Không thể gϊếŧ ta… Đã chết… Không báo cáo kết quả công việc được…” Nàng bị túm đến thở không nổi, đứt quãng đáp lời.

“Đại ca bình tĩnh, tên tiểu bạch kiểm này nói rất đúng, đừng gϊếŧ nàng, còn phải báo cáo kết quả công tác cho đại nhân.” Râu xồm lập tức đi lên phía trước, đè tay tên mập lại.

“Vậy đôi mắt của Đại Bàng làm sao bây giờ? Tên thái giám chết bầm chọc mù mắt hắn!” Tên mập kia hằn học nhìn chằm chằm nàng, trên tay lại lỏng một phân.

“Đại ca xin bớt giận, mang về sau này có rất nhiều biện pháp dạy dỗ hắn.” Ánh mắt không có ý tốt dừng ở trên mặt nàng, Mộc Đào chỉ cảm thấy nội tâm căng thẳng, tên mập mạp đã kéo nàng lên.

Bộp một tiếng, đầu gã râu xồm máu tươi chảy ròng, quay đầu nhìn lại, trong tay Diệu Tịch cầm một cục đá ném thật mạnh về phía hắn.

“Hòa thượng thối! Muốn chết!” Râu xồm lập tức xoay người đấm về phía Diệu Tịch, Diệu Tịch né tránh trái phải, xoay tay lại phản kích, râu xồm lập tức rút đao ra, chém về phía hắn.

Bên này Mộc Đào thấy đao sắp bổ về phía Diệu Tịch, ra tiếng nhắc nhở nói: “Cẩn thận!” Lại bị tên mập lôi tóc kéo lên một phen, phần lưng tiếp xúc với mặt đất không ngừng cọ xát, bị kéo đi về phía trước.

“Câm miệng đi, thái giám chết bầm.” Tên mập hung ác tức giận nói.

Bên kia râu xồm đã nện mấy đấm ở trên mặt Diệu Tịch, chém vài đao ở trên người Diệu Tịch, tăng bào tuyết trắng đã rách tung toé, bị màu máu bao phủ.

Diệu Tịch vẫn kiên trì, thấy Mộc Đào bị kéo đi xa, trong lòng nôn nóng, càng kiên quyết kháng lại mấy đao, muốn đuổi theo.

Mộc Đào lại móc ra một cái bình sứ từ trong lòng ngực, căng da đầu bóp nát, trong lòng bàn tay tràn đầy mảnh vụn, không rên một tiếng cầm lấy mảnh lớn nhất, ra sức nhảy lên muốn cắt cổ tên mập.

Tên mập ăn mệt, buộc phải có phòng bị, giờ phút này thấy nàng đột nhiên dữ dội, liền nhanh chóng né tránh, nhưng Mộc Đào đã dùng hết toàn lực, tên mập trốn tránh không kịp, đoạn cổ ngắn thô vẫn bị cắt ra một vệt máu dài.