Cứ tiếp tục như thế này, cả hai người đều sẽ không dễ chịu gì. Mấy năm nay Thạch Hồng Nho đã biết nên làm thế nào để vượt qua khó khăn, y chỉ cần thời gian mà thôi.
Trong cơ thể giống như là bị một cái gậy sắt nóng bỏng cắm vào, vừa nóng vừa căng. Thạch Hồng Nho thử lay động eo của chính mình, muốn tìm một tư thế thoải mái hơn một chút.
Tà Vô Đạo nheo lại đôi mắt đỏ như máu, không nói một lời nhìn hành động của y, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn của gã phối hợp với động tác của Thạch Hồng Nho, chậm rãi đong đưa ở trong cơ thể của y. Một đôi bàn tay lạnh như băng vuốt ve bừa bãi cơ thể dưới thân, từ từ thưởng thức cơ thể của y.
“Đã bị thao nhiều năm như vậy rồi, vì sao vẫn còn chặt như thế?” Lông mày của Tà Vô Đạo nhướng lên cao, hung hăng bóp mông của Thạch Hồng Nho một cái.
“Ta… ta cũng không biết…” Thạch Hồng Nhỏ cắn chặt môi dưới, để cho chính mình không phát ra bất kỳ tiếng rên nào.
“Di chuyển cái mông của người cho bản tôn, đừng có như một con cá chết như vậy. Thật không thú vị gì hết.” Tà Vô Đạo cũng không tính buông tha cho y dễ dàng như vậy. Gã kéo chăn mỏng ở bên cạnh qua, cuộn lại thành một cuộn rồi nhét xuống phía dưới eo của Thạch Hồng Nho.
Đêm vẫn còn dài, khi gã nhìn vào gương mặt có phần giống với Thạch Cảnh Thiên của Thạch Hồng Nho, gã mới có thể dần dần quên đi đau đớn trên cơ thể được. Vết thương năm đó Thạch Cảnh Thiên gây ra cho gã quá sâu, ký ức đó cho đến tận bây giờ vẫn còn rất mới mẻ.
Cơ thể dưới thân đã đi vào tuổi tráng niên, mùi vị còn thơm ngon hơn so với lúc còn là một cậu nhóc, đặc biệt là cái lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ kia, chỉ cần bị gã cắm vào vài cái thì sẽ chảy đầy nước, vách thịt cũng gắt gao kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của gã, mυ'ŧ chặt lấy nó không buông khi Tà Vô Đạo thúc mạnh vào. Đến cuối cùng, cái miệng quật cường kia còn cầu xin gã đừng có rút dươиɠ ѵậŧ ra.
Bộ dạng của Thạch Hồng Nho trời sinh đoan chính, đối với nữ nhân y cũng chưa bao giờ nhìn nhiều hơn một ánh nhìn. Người ngoài căn bản là nhìn không ra Thạch Hồng Nho là một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, cái cảm giác ưu việt này khiến cho y vô cùng sung sướиɠ.
Thạch Hồng Nho ngẩng cao đầu, khó khăn nói: “Có thể cho ta ngồi dậy được hay không? Cái tư thế này thật sự là…”
Cả người của y bị đè chặt ở dưới thân Tà Vô Đạo, lỗ nhỏ còn đang ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ dữ tợn của gã, hai chân treo giữa không trung, cho dù y có muốn di chuyển thì cũng không có cách nào tự mình ngồi dậy.
Y mơ hồ nhận ra Tà Vô Đạo đang phát tiết toàn bộ sự căm hận của gã, cũng biết Tà Vô Đạo cố ý nhục nhã y, nhưng bản thân Thạch Hồng Nho ngoại trừ thuận theo ý của gã thì không có sự lựa chọn nào khác. Chọc giận Tà Vô đạo không phải là một lựa chọn sáng suốt.
“Chút chuyện nhỏ này mà ngươi cũng không làm được, ngươi còn muốn gặp đệ đệ của người vào ngày mai nữa không?” Tà Vô Đạo hừ lạnh một tiếng.
Thạch Hồng Nho vội vàng nói: “Ta làm là được chứ gì.”
Y cắn chặt răng nâng hai chân của mình lên, quấn chặt vào eo của Tà Vô Đạo, hai tay của y chống đỡ hai bên cơ thể, muốn thử di chuyển mông của mình một chút.
Chỉ mới động một chút thôi mà mồ hôi đã ướt đẫm da đầu của Thạch Hồng Nho, từng giọt mồ hôi to cỡ hạt đậu không ngừng trượt từ trên trán xuống. Cũng may nội công của Thạch Hồng Nho thâm hậu, thân thể lại săn chắc cho nên mới không xụi lơ nằm xuống.
“Động tác nhanh nhẹn lên, mới nguẩy mông có hai lần thì tính là cái gì.” Lông mày của Tà Vô Đạo giương lên, trên mặt tràn đầy lạnh lẽo.
Nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© nghe lời như thế này biết tìm ở đâu ra. Không chỉ cơ thể dâʍ đãиɠ mà còn có thể giúp gã khôi phục ma lực, ngay cả tức giận trong lòng cũng được phát tiết ra, gã thật sự có chút luyến tiếc không buông tay.
Thật ra người thuộc Ma tộc như bọn họ từ xưa đến nay đều rất đa tình. Chỉ cần là cường giả thì bên cạnh sẽ không bao giờ thiếu tuấn nam mỹ nữ hầu hạ. Tuy rằng Thạch Hồng Nho lớn lên không tồi, nhưng tuổi tác đã lớn. Thế mà Tà Vô Đạo lại rất lưu luyến một nam nhân hơn ba mươi tuổi như Thạch Hồng Nho.
Tà Vô Đạo nheo cặp mắt đỏ lại đánh giá Thạch Hồng Nho. Dưới bóng tối Thạch Hồng Nho hình như có điều gì đó là lạ, hoặc có lẽ là do uống rượu cho nên trên mặt của y nổi lên từng rặng mây đỏ ửng. Đôi môi của y khép mở như vừa muốn kêu ra tiếng lại cố gắng kiềm nén lại, khóe mắt phiếm lệ, so với ban ngày thì càng thêm quyến rũ.
Đôi chân thon dài thẳng tắp mở rộng ra, lỗ nhỏ hồng hào kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của gã, thậm chí Tà Vô Đạo còn thấy thành ruột mấp máy, chỉ cần gã nhẹ nhàng cắm vào thôi là nơi giao hợp sẽ lập tức chảy ra chất lỏng ươn ướt.
“Không thành vấn đề, khiến cho bản tôn sung sướиɠ rồi lại nói tiếp.” Yết hầu của Tà Vô Đạo chuyển động, gầm nhẹ một tiếng.
Tà Vô Đạo há miệng ra cắи ʍút̼ núʍ ѵú khẽ run trước ngực của Thạch Hồng Nho. Gã rút dươиɠ ѵậŧ ra một cách mạnh bạo, hai bàn tay dừng sức banh rộng cặp mông của y ra, lại một lần nữa cắm từ từ vào trong, tách mị thịt bên trong lỗ nhỏ ra.
Phốc xích--- Phốc xích---
Tinh hoàn của Tạ Vô Đạo vỗ ‘bành bạch’ vào mông của Thạch Hồng Nho, phát ra một âm thanh cực kỳ da^ʍ mỹ. Thạch Hồng Nho nhanh chóng nhắm mắt lại, giả bộ như bản thân không nghe thấy gì, nhưng Tà Vô Đạo không không muốn buông tha cho y một cách dễ dàng như vậy.
“Mở mắt ra, nhìn bản tôn.” Tà Vô Đạo nghiến chặt răng, cắn nát núʍ ѵú màu nâu tím của Thạch Hồng Nho.
Trong nháy mắt, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm. Thạch Hồng Nho bị đau đớn nhất thời bao trùm, đành phải mở mắt ra, đúng lúc lại nhìn vào đôi mắt màu đỏ như máu của gã, nhịn không được mà rùng mình một cái.
“Thật đáng thương, hỏng hết cả rồi.” Tà Vô Đạo cười nhếch mép, nắm lấy núʍ ѵú bị thương của Thạch Hồng Nho, dùng ngón tay thon dài của gã véo mạnh một cái.
Núʍ ѵú vốn dĩ đã sưng đỏ lập tức biến thành một màu đỏ tím. Một lượng lớn máu tươi chảy ra bên ngoài, dọc theo l*иg ngực săn chắc của Thạch Hồng Nho mà chảy xuống ga giường màu trắng, trông giống như máu của xử nữ.
Từ đầu đến cuối, trên mặt của Thạch Hồng Nho đều tràn đầy bình tĩnh, giống như là không có chuyện gì xảy ra với y.