Sau khi trở về thành phố A, Trần Tử Huyên và những người khác phải trở lại công ty trước.
Công việc ở Nhật diễn ra rất suôn sẻ.
Các đồng nghiệp trong công ty chúc mừng họ đã hoàn thành dự án, Phùng Dung Dung và An Ninh được quản lý khen ngợi.
Quản lý quyết định tối tổ chức một bữa tiệc cho cả công ty cùng chúc mừng.
Ngay cả những nhân viên cũ lúc đầu không xem trọng Trần Tử Huyên cũng nở một nụ cười thân thiện với Trần Tử Huyên, suy cho cùng, sự phát triển của công ty là điều tốt đối với mọi người mà.
“Tôi nghe nói rằng IP&G rất hài lòng. Trần Tử Huyên, cô vừa vào công ty mà đã hoàn thành được một đơn hàng lớn như vậy, cô thực sự là mèo may mắn của công ty chúng ta mà. Hôm qua, giám đốc bộ phận của họ đã nói rằng lần này đã hoàn thành rất tốt, các dự án sau họ sẽ ưu tiên cho chúng ta, hay thật!”
Trần Tử Huyên nở nụ cười, nhưng không nói gì.
Công việc livestream của Trần Tử Huyên đã được công nhận, Chu Tiểu Duy rất vui cho cô, nhưng Tiểu Duy phát hiện cô không tập trung: “Đi công tác mệt quá sao? Hôm nay cậu không cần phải làm việc, về nhà ngủ bù đi.”
“Không dám quay về.” Trần Tử Huyên nhìn bạn mình và lộ vẻ cáu kỉnh.
Chu Tiểu Duy có chút kinh ngạc: “Cái gì?”
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên căng thẳng, cô không đi vào chi tiết, nhất thời cũng không thể nói rõ ràng, cô không muốn nghĩ sai cho Nguyễn Chi Nghiên, nhưng lúc đó cô ta có hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng khi Nguyễn Chi Nghiên gọi cô là chị dâu, cảm giác cô ta rất ỷ lại cô, không có khả năng tấn công cô được.
“Mình đã gặp phải một chuyện kỳ lạ ở Nhật Bản.”
Trần Tử Huyên đã sắp xếp một số thứ cô mang về từ Nhật Bản lần này, cô không mua bất kỳ đồ lưu niệm nào, ngoại trừ con mèo may mắn mua ở Nhật Bản và đồng xu cổ trong túi của cô.
Vừa nói, cô vừa lấy đồng xu ra: “Đồng xu này vẫn luôn theo mình.”
Chu Tiểu Duy tưởng cô nói đùa, cầm đồng tiền này nhìn thẳng hồi lâu: “Cái này giống như sưu tập tiền cổ.”
“Có người đã tấn công mình bằng kim tiêm, mà đồng xu này tình cờ nằm trong túi áo khoác của mình.” Trần Tử Huyên trầm ngâm nói, lại nhìn Tiểu Duy, ngay cả bản thân cô cũng không tin.
“Cậu có cảm thấy có khả năng không?” Chu Tiểu Duy nghe cô nói chuyện rất bí ẩn, liền tò mò cầm lấy đồng xu xem kỹ.
“Đồng xu này có từ lâu lắm rồi. Cũng không biết nó là kim loại gì. Hoa văn giống như một biểu tượng tượng trưng cho quyền lực của một gia đình lớn. Nó có những vết sờn và vết đất rõ ràng ở các cạnh. Có lẽ nó được chôn xuống đất từ rất lâu rồi. Sau đó đã được khai quật cùng với những món đồ cổ khác.”
Khi còn học đại học, Chu Tiểu Duy rất quan tâm đến lịch sử thế giới, đặc biệt là lịch sử cổ đại, khi ở trong thư viện, cô ấy đã đọc rất nhiều tài liệu khảo cổ học thú vị, trong đó có rất nhiều tài liệu về hình dạng của các kim khí cổ đại.
Tuy nhiên, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy hoa văn nào như hoa văn của đồng xu này.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Chu Tiểu Duy trả lại đồng xu cho cô và hỏi cô với một số nghi ngờ: “Trần Tử Huyên, cậu lấy đồng xu này ở đâu vậy?” Cô ấy nhớ rằng Trần Tử Huyên không hề quan tâm đến đồ cổ và di vật văn hóa, thậm chí cô còn nói những thứ này là do người chết đυ.ng vào, cô hơi ngại.
Trần Tử Huyên nhìn xuống nó và lẩm bẩm: “Mình không biết nó đến từ đâu nữa.”
“Trần Tử Huyên.” Bé Heo đột nhiên chạy tới và hét lên hối thúc: “Mau vào phòng tiếp khách hàng đi. Đại diện khách hàng của IP&G tới rồi, quản lý yêu cầu cô đến đó ngay bây giờ.”
Chu Tiểu Duy nói đùa: “Mới vừa xuống máy bay đã hoàn thành một đơn đặt hàng, IP&G lại cử người đến nhanh như vậy, quả nhiên có quan hệ có khác.”
Trần Tử Huyên không lại nói với cô ấy chuyện về đồng xu cũ nữa, cô thu lại đồng tiền cũ không rõ nguồn gốc, rồi vội vã đến phòng tiếp khách.
“Cô thực sự là một con mèo may mắn cho công ty của họ đấy.” Người đại diện khách hàng của IP&G chính là Lucy.
Trần Tử Huyên không có cảm xúc gì với sự trêu chọc của cô ta: “Có chuyện gì vậy?”
Lucy chủ động đến gần cô, tay phải cô ta giơ lên lắc lắc ba văn kiện trên tay, trực tiếp giải thích ý định của cô ta:”Mang tới cho công ty của cô một dự án lớnLần này là Nam Phi Diamond Show.”
“Trần Tử Huyên, thì ra hai người quen nhau à?” Quản lý luôn muốn lấy lòng Lucy, nhưng người đại diện của IP&G này hoàn toàn phớt lờ anh ta khiến anh ta lo lắng.
“Nam Phi Diamond Show, tôi nghe nói sắp có đấu thầu rộng rãi đấy.” Quản lý cười nịnh nọt, xem qua tài liệu hợp đồng, mạnh mẽ bảo đảm với Lucy: “Không ngờ dự án lớn như vậy lại cho chúng tôi trực tiếp đảm nhiệm. Cảm ơn IP&G đã tin tưởng công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ nỗ lực hết mình.”
Lucy quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người quản lý, ánh mắt này dường như là chê anh ta phiền phức vậy.
Nụ cười của quản lý đông cứng lại, bị liếc một cái đã im miệng, thật mất mặt, nhưng ở nơi làm việc, không thể đắc tội khách hàng được.
Quản lý ngượng ngùng cười cười: “Trần Tử Huyên, hãy chiêu đãi khách hàng thật tốt nha, tôi có việc phải đi làm đây.” Anh ta thức thời mà bỏ đi.
Mặc dù Trần Tử Huyên không biết rõ về Lucy lắm, nhưng lấy tính cách thẳng thắn này có lẽ cô ta không thích giao du với mọi người.
Họ không giao tiếp nhiều, cũng không có nhiều tình bạn giúp đỡ lẫn nhau gì đó, nhìn chung Trần Tử Huyên cảm thấy người phụ nữ Lucy này có đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn, làm việc gì cũng đơn giản và gọn gàng.
“Vai trái cô bị thương rồi.” Lucy đột nhiên nhìn cô và nói.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên lập tức trở nên cảnh giác, người phụ nữ này nhạy bén thật.
Cô vô thức nhún vai trái, hơi cau mày, quả thực hơi đau, là do tối hôm qua ở bệnh viện Nhật Bản khi bị tấn công đã đυ.ng vào góc tường, có lẽ vai sau đã bị bầm tím, Vậy mà cô ta cũng có thế thấy một vết thương nhỏ như thế.
“Sao cô biết?” Giọng Trần Tử Huyên trở nên ngập ngừng và đoán già đoán non.
Lucy sắc bén nhìn cô rồi đột nhiên mỉm cười: “Lão đại đi công tác với cô, cô vậy mà thật sự có thể tự làm mình bị thương, tôi cũng rất khâm phục cô đấy. Nhìn ánh mắt này của cô có vẻ không phải bị thương do vấp ngã, chậc chậc, tên nào chán sống mà dám làm tâm can bảo bối của lão đại nhà chúng ta bị thương rồi, cô chưa đi làm nũng, cáo trạng à?”
Khi Trần Tử Huyên nghe thấy cô ta dùng giọng âm dương quái khí như vậy, lập tức không muốn để ý tới cô ta, xoay người rời đi.
Có thể Lucy cũng cảm thấy giọng điệu của mình quá chua chát nên lo lắng hét lên Có thể là dạo này cô ta ở trên tầng cao của IP&G, suốt ngày đối mặt với một đám nữ thư ký, mỗi ngày đi làm đều bị chỉnh tới phiền rồi, Lucy bắt đầu chán ghét bản thân nhỏ nhen như đám bà tám đó: “Còn tưởng rằng cô đi công tác Nhật Bản sẽ xảy ra chuyện lộn xộn, để chúng tôi thu dọn hậu quả nữa chứ.” Lucy thật ra có cái nhìn hơi khác với Trần Tử Huyên, không hẳn là thích, ít nhất thì so với nhóm tám người phụ nữ ở văn phòng thư ký kia thì tốt hơn chút, hơn nữa cô lại là vợ của lão đại, Lucy không muốn chọc tức cô.
Trần Tử Huyên quay lại nhìn cô ta. Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Lucy có chút ngượng ngùng.
Cô ta lảm nhảm: “Ý tôi là, thực ra cô thích hợp làm việc trong câu lạc bộ hơn. Cô đến đó làm trợ lý huấn luyện viên đấm bốc bắn súng sẽ phù hợp hơn.”
Trần Tử Huyên làm streamer như vậy cùng những người phụ nữ đó rất dễ bị dạy hư.
“Tại sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ?”” Trần Tử Huyên thì thào trong sự ngạc nhiên. Nghĩ đến điều đó, cô thật sự muốn đến câu lạc bộ làm trợ lý, cô thích bắn súng và đấm bốc hơn, nhìn Lucy trước mặt, Trần Tử Huyên phiền muộn bắt đầu oán trách Nguyễn Chi Vũ.
“Tại sao anh ấy không nói cho tôi biết chứ?” Nếu Lucy có thể nghĩ ra điều đó, anh chắc chắn cũng đã cân nhắc qua. Lucy nhướng mày và nói với cô: “Ban đầu anh ấy nghĩ rằng cô sẽ không tìm được một công việc thích hợp, còn kêu chúng tôi thành lập công ty với tên của cô.”
Trần Tử Huyên choáng váng, Lucy liếc nhìn cô, điều cô không biết có rất nhiều.
Vi Lucy là đại diện cho khách hàng lớn của công ty họ nên công ty rất coi trọng, khi ký hợp đồng dự án mới, ngay cả ông chủ cũng muốn đích thân đến đó. Vì Trần Tử Huyên vẫn luôn không gặp được ông chủ của công ty, cũng không biết ai là Lê đại ca, nên sau khi đợi khoảng năm phút, quản lý vội vàng chạy lại và nói nhỏ vào tai cô, ông chủ tạm thời có việc đang gấp gáp chạy về, bất luận ra sao cũng phải giữ Lucy lại.
Giờ làm việc buổi sáng trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt đã đến giờ ăn trưa.
Bé Heo và An Ninh cũng về nhà nghỉ ngơi, dù sao họ vừa mới xuống máy bay buổi sáng, rất buồn ngủ, đáng tiếc Trần Tử Huyên chỉ có thể ở lại để tiếp đãi Lucy. Để tỏ lòng thành, quản lý đã đến khách sạn đắt tiền nhất gần đó đặt cho họ năm món một canh mang đến.
Trần Tử Huyên nghĩ rằng Lucy cảm thấy rất phiền đối với việc chờ đợi người ta, không ngờ Lucy lại rất vui lòng dành thời gian ở đây.
Họ ăn trưa trong phòng nghỉ, Lucy ngay lập tức nhận thấy rằng chiếc máy pha cà phế nhập khẩu trong phòng là một thứ tốt, ngay cả hạt cà phê cũng đắt tiền.
Hoa quả phát cho nhân viên trong bữa trà chiều chiếm gần hết cái tủ.
Lucy kinh ngạc trong lòng, rõ ràng đây là một doanh nghiệp vốn nhỏ, lời ít, vậy mà lại hào phóng như vậy.
Trần Tử Huyên biết cô ta đang nghĩ gì, thản nhiên nói: “Công ty này là của anh cả Lê Hướng Bắc.”
Lucy quay đầu lại liếc nhìn cô, trong mắt có chút khinh thường: “Cô cho rằng tôi không biết những thứ trên giấy chứng nhận sao?” Cô ta lạnh lùng nói: “Nhà họ Lê đã đầu tư vào rất nhiều công ty. Công ty nhỏ này đã hoạt động ba bốn năm rồi, vẫn luôn không làm nên trò trống gì, nhà họ Lê sớm đã không quan tâm nó rồi.”
Cô ta vừa nói vừa giương mắt vui đùa: “Tuy nhiên, năm nay, Lê Hướng Bắc đã chuyển nhượng quyền điều hành công ty này cho người khác. Điều thú vị là từ khi cô đi làm, Lê Kỳ Phong như biến mất trong chuyến công tác vậy.”
“Không tìm được anh cả của Lê Hướng Bắc ư?”‘Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút kinh ngạc, cô chưa từng nghe nói qua.
Lucy đã ăn uống no đủ và đi lang thang khắp công ty.
“Tôi thực sự mong chờ ông chủ nào sẽ đến ký hợp đồng với tôi đấy.” Nói xong, Lucy đến bàn làm việc của Trần Tử Huyên thích thú cầm con mèo may mắn mới mua trên bàn của cô.