Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 366: Cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi

Khi Nguyễn Chi Vũ thức dậy, quản gia nói với anh rằng điện thoại di động của anh nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ lẫn tin nhắn.

Sau khi người giúp việc giúp anh cởϊ áσ khoác vào đêm qua, điện thoại di động trong túi không ngừng đổ chuông.

“Cậu chủ, trước khi đi, nên ăn chút gì đã.”

Người quản gia đã ra lệnh cho đầu bếp nấu rất nhiều món thịnh soạn, Nguyễn Chi Vũ đã lâu không trở về nhà họ Nguyễn rồi.

“Ăn sau.”

Nguyễn Chi Vũ không đói, anh bước ra khỏi phòng, đi đến vườn thượng uyển, vừa cầm điện thoại di động, vừa kiểm tra số lượng lớn cuộc gọi nhỡ lẫn tin nhắn, đều là bạn bè từ lâu đã không liên lạc. Hôm nay tại sao lại kéo nhau đến chúc mừng anh thế?

Anh chợt nhận ra sáng sớm nay, anh đã đăng tải một bức ảnh lên Weibo.

Qua những bình luận, anh không ngờ rằng tài khoản của mình có nhiều bạn bè như vậy.

Anh lướt nhanh qua, trong số đó còn có một bình luận đầy sóng gió của Bùi Hạo Nhiên:“Đây là con của Nguyễn Chi Vũ, là con ruột.”

Nguyễn Chi Vũ đăng ảnh con lên mạng, thực ra anh không có ý định gì đặc biệt. Lúc đó, anh chỉ có ý nghĩ Trần Tử Huyên nhìn thấy, có thể sẽ trở về nhà họ Nguyễn.

Tuy nhiên, trên thực tế, có rất nhiều người bình luận bức ảnh của anh, nhưng lại không có tài khoản của Trần Tử Huyên.

Cô hoàn toàn không để ý đến anh.

Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ rất khó coi.

Ông quản gia đi theo nhìn sắc mặt anh có hơi kỳ quái, quan tâm hỏi: “Cậu chủ, hôm qua cậu uống nhiều rượu như vậy, tôi có cho làm một bát canh nhân sâm, cậu uống một ít sẽ thấy bụng dạ thoải mái hơn.”

Bước vào sảnh chính của biệt thự, ông cụ Nguyễn sảng khoái, khịt mũi một cách oai vệ: “Thằng khốn nạn này, quan tâm nó làm gì, để nó uống đến xuất huyết luôn cũng đáng!”

Quản gia cười khổ, quyết định bưng bát canh nhân sâm đến, lúc này cậu chủ của họ đang rất mệt, cần ưu tiên bồi bổ sức khỏe.

Ông cụ Nguyễn rất chướng mắt thằng cháu mình, liền ngoảnh đi, lập tức đổi giọng ân cần, dịu dàng dỗ dành cặp song sinh đang tập bò: “Vẫn là chắt của ông đáng yêu nhất.”

Đứa trẻ lại bắt đầu khóc to.

Nguyễn Chi Vũ ngồi trên ghế sô pha bên cạnh: “Tụi nhỏ khóc kìa, bảo mẫu đến trông đi.”

Một vài người trông trẻ đến dỗ nhưng làm gì cũng vô ích. Cặp song sinh khóc đến thảm thương, đôi mắt tro tròn càng khiến chúng trông buồn bã.

“Làm sao mà tụi nhỏ khóc nhiều như vậy?”

Nguyễn Chi Vũ cẩn thận quan sát hai đứa con một lúc, thực sự tự hỏi đây có phải vấn đề di truyền hay không, bọn nhỏ thừa hưởng tính cách nóng nảy của anh.

“Trẻ con khóc to chứng tỏ là có nghị lực.” Ông cụ Nguyễn nghiêm mặt, quát mắng: “Sau này anh tránh xa tụi nhỏ ra, đừng để nó học theo tính xấu của anh, cũng không được phép chụp ảnh bọn nó, sẽ làm tổn hại mắt.”

Nguyễn Chi Vũ làm mặt vô cảm, bị ông cụ phũ phàng xua đi.

Bùi Hạo Nhiên gọi cho anh vào lúc 12 giờ trưa, cười nói: “Chi Vũ, mọi người đều rất tò mò, hào hứng muốn chạy đến nhà họ Nguyễn thật nhanh để tận mắt gặp cặp song sinh đấy.”

“Vậy sao?” Giọng điệu của Nguyễn Chi Vũ có hơi không rõ ràng.

Biết anh đang nghĩ gì, Bùi Hạo Nhiên cẩn thận nói: “Mọi người còn share bức ảnh ấy như điên, Chu Tiểu Duy còn cố liên lạc với Trần Tử Huyên. Cô ấy nhất định sẽ thấy bức ảnh này.”

Anh ta nhớ lại bộ dạng của Nguyễn Chi Vũ tối qua khi bảo “Cô ấy phớt lờ cháu.” Giọng điệu như tiếng thở dài đầy thất vọng. Thực sự khiến anh ta tò mò lẫn buồn cười.

Bùi Hạo Nhiên chợt hỏi: “Chi Vũ, cậu định làm gì?”

Nguyễn Chi Vũ im lặng một lúc, mới lẩm bẩm một mình: “Đầu tiên, phải mang con trai tôi đi đã…”

“Hả?”

Bùi Hạo Nhiên ngạc nhiên, chưa kịp hỏi lại thì Nguyễn Chi Vũ đã cúp máy.

Lúc này, bọn trẻ đang ngủ trong phòng, Nguyễn Chi Vũ bước vào, yêu cầu người giúp việc và bảo mẫu rời đi.

Anh tìm thấy một hộp giấy trống trong phòng đồ chơi, sau đó đặt hai bé con vào đó. Anh cẩn thận dùng hai tay giữ hộp giấy, rồi bước đi ra ngoài như thường lệ. Nhưng hai đứa trẻ rất nhạy cảm, chúng đồng loạt tỉnh dậy, đôi mắt trong veo và sáng ngời nhìn bố chúng với vẻ bối rối.

Nguyễn Chi Vũ thì thầm: “Đừng khóc.”

Hai đứa bé vẫn còn ngơ ngác, nhưng rất biết hợp tác.

“Cậu chủ, bữa trưa sẵn sàng rồi.”

Quản gia tình cờ đi ngang qua, gọi anh một tiếng, rồi nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ đang khệ nệ ôm cái hộp một cách kỳ lạ, liền hỏi: “Cậu chủ, cậu cầm cái gì thế, có cần giúp gì không?”

“Không cần đâu.”

Nguyễn Chi Vũ chỉ bỏ lại ba chữ, rồi quay đầu đi một mạch.

Anh đến nhà xe, đặt thùng giấy vào ghế phụ, lập tức khởi động xe, phóng xe rời nhà họ Nguyễn một cách nhẹ nhàng và êm ái, rồi đến thẳng trung tâm thành phố.

Cửa căn hộ của Trần Tử Huyên không khóa, nhưng khi cô định ra ngoài, thì Nguyễn Chi Vũ bất ngờ xông vào.

Cô lập tức hoảng sợ.

Trần Tử Huyên nghiêm nghị nhìn anh, nhưng Nguyễn Chi Vũ không nói gì, anh cầm chặt cái hộp giấy bằng hai tay, cẩn thận đặt nó lên bàn.

Anh quay đầu lại, ánh mắt nhìn cô có hơi phức tạp, sau đó mở nắp hộp ra, trong chốc lát, thân thể Trần Tử Huyên cứng lại.

Nguyễn Chi Vũ mặt không đổi sắc nói với cô: “Anh trộm tụi nhỏ mang đến đây.” Quả nhiên, ông cụ Nguyễn đã gọi tới trong cơn thịnh nộ, anh lập tức cúp máy.

Trong giây tiếp theo, điện thoại di động của Trần Tử Huyên đổ chuông, sau đó là tiếng ông cụ hét lên qua điện thoại: “Bảo tên vô liêm sỉ kia mang chắt tôi về an toàn ngay!!!”

Giọng nói vang dội của ông cụ khiến Trần Tử Huyên bừng tỉnh, cô nhìn xuống bọn trẻ trong thùng giấy.

Chúng rất ngoan, hai cái má phiếm hồng, phúng phính và đáng yêu, chúng bi ba bi bô, đôi mắt trong veo mở to, tò mò nhìn cô.

Trái tim Trần Tử Huyên dường như dâng lên điều gì đó, cô không biết mình cảm thấy thế nào, cũng không biết phải phản ứng ra sao.

Nguyễn Chi Vũ nhìn cô, trông anh hơi lo lắng lẫn do dự: “Đây là con của chúng ta.”

Anh đã nghĩ cô sẽ hạnh phúc ôm chầm lấy đứa nhỏ, hoặc là xúc động khóc lóc, thậm chí mắng mỏ anh.

Nhưng mà, sự im lặng của Trần Tử Huyên làm anh phát điên.

“Mang tụi nó về đi.” Giọng cô có hơi xa lạ.

Nghe những gì cô nói, Nguyễn Chi Vũ không thể tin được.

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai bên im lặng nhìn nhau. Một lúc sau, anh hỏi cô bằng một giọng rất trầm và nhẹ: “Trần Tử Huyên, em không cần chúng sao?”

Nguyễn Chi Vũ không biết rằng sẽ có lúc anh lo lắng như vậy, lời nói của anh hơi run rẩy.

Cô thực sự tức giận, cô không muốn đứa con của họ, cũng như không muốn anh.

Trần Tử Huyên đột nhiên nở nụ cười: “Cho dù là do chính mình sinh ra, thì sao? Tôi cũng không phải con gái nhà họ Trần, huyết thống thật ra rất lạnh bạc. Với tôi, hai đứa trẻ này chẳng khác gì những đứa trẻ mồ côi bên đường.”

Cô bình tĩnh nói với anh: “Nguyễn Chi Vũ, là anh muốn tôi tin rằng những đứa nhỏ này chưa bao giờ tồn tại. Đoạn thời gian đó tôi đã rất đau đớn và tuyệt vọng. Cuối cùng, tôi đã học cách chấp nhận được sự thật…”

“Tôi không muốn vướng bận gì với anh nữa, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình dị.” Cô nói xong, liền xoay người bước ra ngoài.

Nguyễn Chi Vũ lặng lẽ đứng đó, hai tay ôm chặt hai đứa trẻ sơ sinh trong thùng giấy. Trái tim như thắt lại, lúc này anh mới thấm thía thế nào gọi là cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi.