"Này... trong hai cái bát sứ đó là tro cốt của đứa bé ư?" Chu Tiểu Duy ngẩn ngơ nhìn hai cái bát sứ đặt trên ngăn tủ, thật lâu sau vẫn chưa phản ứng kịp.
Sau cùng cô ấy gian nan quay đầu nhìn về phía Cố Như Yên, miễn cưỡng cười nói: “Dì Cố, loại chuyện này không thể lấy ra nói đùa, cháu biết dì có vẻ không quá thích nhà họ Nguyễn, nhưng dù sao đứa bé cũng vô tội, không thể nguyền rủa bọn nhỏ như vậy..."
Sắc mặt Cố Như Yên nặng nề, chỉ lắc đầu, không nói chuyện.
Chu Tiểu Duy thấy vẻ mặt này của bà, trái tim như bị siết chặt, cô ấy vội túm cổ tay kéo đến trước cửa sổ: “Tại sao có thể như vậy! Cái thai song sinh trong bụng Trần Tử Huyên mỗi lần khám định kỳ đều báo rất khỏe mạnh mà!!"
"Dì Cố, dì, dì thật sự đừng nói đùa với cháu kiểu này." Cô ấy nhìn vẻ mặt nặng nề lúc này của Cố Như Yên, cũng đã đoán được vài phần, giọng nói càng thêm nghẹn ngào.
"Vì sao lại như vậy... Nguyễn Chi Vũ đâu, người nhà họ Nguyễn đâu!!"
Trong l*иg ngực Chu Tiểu Duy kìm nén cơn giận, mắt miệng đều mở to, cô ấy cảm thấy mình như muốn nổ tung, hai sinh mệnh bé nhỏ, sao lại đột nhiên không còn!
"Dì đã nói người nhà họ Nguyễn không đáng tin rồi, Tử Huyên gặp chuyện không may đã bao nhiêu ngày trời, với thế lực của nhà họ Nguyễn bọn họ ở thành phố A thì đã nên biết chuyện này từ lâu, nhưng bọn họ bên kia lại không có lấy một người đến hỏi thăm!"
Cố Như Yên nhắc tới nhà họ Nguyễn, giọng điệu đều mang theo oán hận, nói xong, chính bà cũng không nhịn được mà áy náy, giọng nói khàn khàn: “Tử Huyên xảy ra chuyện, mấy ngày hôm trước bên cạnhcon bé cũng không có ai ở cùng, thậm chí chỉ có một mình nó... giữa trưa ngày hôm qua dì nhận được điện thoại bên cục giao thông mới biết chuyện."
Chu Tiểu Duy nghe mà hốc mắt có chút phiếm hồng: “Hiện tại cô ấy đang ở phòng bệnh nào, cháu đến thăm cô ấy."
Gần đây cô bận rộn phỏng vấn xin việc, cứ muốn ổn định công việc trước khi Trần Tử Huyên sinh con, như vậy lúc con trai nuôi của cô làm tiệc đầy tháng, cô ấy cũng có thể thoải mái tiêu tiền mua quà cho hai bé, sao hiện tại chuyện đột nhiên trở thành như vậy.
Cố Như Yên cầm lấy một cái túi lớn tinh xảo chắc chắn cẩn thận đặt hai bát tro cốt này vào, cùng cô ấy vào thang máy đến tầng 7 khu nội trú.
Hai người sóng vai cùng đi, bước chân đều vô cùng nặng nề, trong lòng rất loạn.
Đi tới trước một căn phòng chăm sóc đặc biệt, Cố Như Yên bỗng nhiên ngăn cản cô ấy, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Tiểu Chu, cháu đi vào động viên nó, hiện tại cảm xúc của Tử Huyên cực kỳ không ổn định, bác sĩ nói qua vài ngày tới chờ thân thể nó tốt lên chút, còn phải chuyển tới khoa tâm thần làm kiểm tra."
Nói xong, hai tay Cố Như Yên không khỏi ôm chặt hai bát tro cốt ở trong lòng: “Tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện con cái với nó, dì sợ nó thật sự sẽ không chịu đựng nổi..."
"Cháu biết rồi." Chu Tiểu Duy thấp giọng lên tiếng.
Tuy Trần Tử Huyên luôn tùy tiện, không dịu dàng như mấy thánh mẫu ngoài kia, nhưng cô thật sự cực kỳ chờ mong đứa trẻ được sinh ra, trước kia còn từng nói, cho dù nhà họ Nguyễn không cần đứa trẻ, cô cũng có thể tự mình nuôi con khôn lớn.
Chu Tiểu Duy nhẹ chân nhẹ tay tiến vào, bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ tiếng tích tắc của kim đồng hồ đang chuyển động cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cô ấy đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía này của Trần Tử Huyên, cô ấy không nhịn được, nước mắt lã chã lăn dài trên đôi gò má.
Cô ấy cực kỳ đau lòng cho những gì Trần Tử Huyên đã gặp phải, bọn họ quen biết đã nhiều năm, cô ấy hiểu rất rõ, Trần Tử Huyên bất kể có gặp phải chuyện gì, cũng tuyệt đối không tỏ ra mình yếu đuối, cô luôn dốc hết sức mình, cũng đã cực kỳ kiên cường rồi.
"Trần Tử Huyên, cậu phải kiên cường lên, không phải cậu nói không thích khiến người khác phải lo lắng cho mình sao... Bất kể có xảy ra chuyện gì, tất cả sẽ đều qua đi, hiện tại cậu tuyệt đối đừng nghĩ ngợi lung tung."
Chu Tiểu Duy nói chuyện mang theo giọng mũi cực nặng, cô ấy không nhịn được khóc nức nở, hết cách rồi, cô ấy quả thật nhát gan thích khóc, rất nhiều khi, Trần Tử Huyên có thể nhịn được nhưng cô ấy lại không thể nhịn.
Hiện tại ngoài khuyên cô kiên cường đối mặt với hiện thực thì cô ấy không biết nên giúp cô thế nào, cũng không giúp được.
Trần Tử Huyên mở to mắt, cô không dám ngủ, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, giống như một khúc gỗ chết, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà cả ngày lẫn đêm. Bất cứ ai nói chuyện với cô, cô cũng đều không để ý đến.
Chu Tiểu Duy hấp háy cái mũi, kéo một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, không dám khóc thành tiếng, yên tĩnh ngồi bên cô.
Không lâu sau liền có bác sĩ đến kiểm tra tình huống trong phòng bệnh, Chu Tiểu Duy không hiểu rõ lắm tình huống thân thể hiện tại của Trần Tử Huyên, nhưng vị chủ nhiệm họ An đến kiểm tra phòng này lại đặc biệt quan tâm đến Trần Tử Huyên, còn dặn dò cô ấy một số hạng mục công việc cần chú ý, Chu Tiểu Duy biết đến bệnh viện có việc cầu người, gặp được vị bác sĩ nhiệt tình thương người như vậy, cũng thấy cảm động liên tục nói cám ơn.
Ngẫu nhiên có y tá đến đổi bình dịch, bởi vì lần trước Trần Tử Huyên bị tấn công tại phòng bệnh nên lần này Chu Tiểu Duy đặc biệt cẩn thận quan sát kỹ xem bình dịch mà vị y tá này truyền cho cô là loại nào, tính tình vị y tá này rất tốt, có hỏi tất có đáp, xem ra không hề chanh chua giống vị y tá trưởng mà Cố Như Yên nói.
Mãi cho đến bảy giờ tối, cuối cùng Chu Tiểu Duy cũng cảm thấy đói bụng, buổi sáng lúc cô ấy nhận được điện thoại của Cố Như Yên chạy đến tới giờ, cả bữa sáng và bữa trưa đều không có lòng dạ nào mà ăn.
"Tử Huyên, bác sĩ nói hiện tại cậu có thể ăn một chút thức ăn lỏng, tớ đặt một phần cháo cho cậu nhé?"
Người nằm trên giường vẫn không để ý cô ấy, Chu Tiểu Duy biết mấy ngày nay cô sống dựa vào tiêm dịch dinh dưỡng, nhưng ăn vài thứ vào dạ dày vẫn tốt hơn, nghĩ rồi cô ấy mặc kệ cô có ăn hay không, vẫn quyết định mua một phần cháo về.
Cô ấy trực tiếp dùng di động gọi đồ ăn mua ngoài mang đến, Chu Tiểu Duy thà đói mờ mắt cũng không yên tâm rời khỏi nơi này nửa bước.
Tuy Chu Tiểu Duy không có kỹ năng gì đặc biệt, từ việc học hành đến vẻ bề ngoài cũng chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào hạng ưu tú, nhưng cách cô ấy đối nhân xử thế cực kỳ có lòng, cô ấy muốn đối xử tốt với bạn cũng chỉ đơn giản là muốn đối xử tốt với bạn vậy thôi.
"Tiểu Chu, cậu nói cho tớ biết, có phải là tớ đã hại chết bọn nhỏ không?"
Người phụ nữ trên giường bệnh đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn đặc, nghẹn ngào nặn ra từng chữ từng chữ. Rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là loại khẳng định, mang theo nỗi đau đớn khôn cùng, day dứt cực độ, cô tự kết tội cho mình, đều tại cô, tất cả đều là lỗi của cô.
Đều tại cô...
Tại cô, tại cô trời mưa to lại không tuân thủ luật giao thông mà tăng tốc độ.
Là cô làm hại, đều tại cô làm hại...
"Tiểu Chu, tớ hại chết con mình rồi, là tớ hại chết bọn nhỏ!" Cô vội vã lo lắng ngồi bật dậy trên giường, tay bắt lấy Chu Tiểu Duy ngồi bên cạnh, vẻ mặt mê mang thất thố, kích động gào to.
Cô không ngừng hét lên, không ngừng tự trách chính mình, trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu, cô không biết mình phải làm gì bây giờ, không biết phải làm sao đây...
Cô có thể kiên cường, có thể liều mạng... Nhưng chết rồi, chết rồi thì phải cố gắng thế nào đây, phải làm thế nào đây...
Chu Tiểu Duy thấy dáng vẻ đau lòng này của cô thì cũng khóc theo, trong lúc bất chợt không biết nên an ủi cô thế nào, thần chí Trần Tử Huyên thật sự hỗn loạn thất thường, giống như mắc chứng trầm cảm cấp độ nặng, chìm vào trong tiêu cực tuyệt vọng không thoát ra được.
"Đứa bé không chết."
Một bóng dáng đi nhanh đến, Chu Tiểu Duy không kịp phản ứng, đã bị người ta đẩy ra, chờ đến lúc lấy lại tinh thần nhìn rõ người tới mới ngớ ra một phen, bóng lưng trong trẻo lạnh lùng này có chút quen thuộc.
"Con vẫn còn khỏe, bọn chúng đều không chết... Chỉ cần em cố gắng thêm chút là có thể nhìn thấy bọn chúng, hiện tại em cần nghỉ ngơi."
Giọng nói người nọ mát lạnh, trầm như nước.
Giọng anh ta giống như thôi miên, Chu Tiểu Duy ngạc nhiên nhìn lại, Trần Tử Huyên khép đôi mắt, thật sự chìm vào giấc ngủ.
Bóng dáng anh ta cao gầy, khom lưng cúi mình đến gần giường bệnh, động tác nhấc chăn đắp lên cho cô rất nhẹ, đôi mắt mày xanh lam nhìn gương mặt tiều tụy tái nhợt một hồi lâu, anh ta bỗng nhiên đứng thẳng dậy, không nói một lời đi ra ngoài.
Chu Tiểu Duy nhìn thoáng qua Trần Tử Huyên đã ngủ, lại nhìn bóng dáng trong trẻo lạnh lùng trác tuyệt kia, cô ấy vội vàng đuổi theo.
"Đường Duật." Cô ấy vội vàng hô to với bóng dáng của anh ta.
Chu Tiểu Duy và người đàn ông này không hề quen biết, nhưng vừa rồi nhưng lời anh ta nói, lại khiến trong lòng cô ấy cực kỳ kích động, bất kể có quen hay không cô ấy cũng túm chặt lấy cánh tay anh ta, không cho anh ta đi: “Vừa rồi anh nói đứa trẻ không chết có phải là thật không?"
Đường Duật không thích người khác chạm vào mình, anh ta dừng bước lại, xoay người trong đôi mắt màu lam có chút lạnh lùng.
Anh ta không nói lời nào, Chu Tiểu Duy cũng biết mình đã vô lễ với anh ta, cô ấy buông lỏng tay anh ta, bỗng nhiên có chút cà lăm: “Chuyện đó, chuyện anh vừa nói đứa bé không chết..."
"Không biết."
Anh ta chỉ nói hai chữ.
Chu Tiểu Duy ngẩn ra, có ý gì?
"... Không xét nghiệm DNA tro cốt được." Đôi mắt xanh lam trong suốt của Đường Duật nhìn thẳng cô ấy, nói một câu rất khẽ.
Chu Tiểu Duy coi như là lần đầu nói chuyện phiếm với anh ta nên không cẩn thận đỏ mặt, người đàn ông này có vẻ ngoài thật sự rất đẹp trai, khí chất trên người cực kỳ độc đáo, trong trẻo lạnh lùng sạch sẽ, siêu trần thoát tục.
Cô ấy cũng không bị sắc đẹp này mê hoặc, chỉ là Đường Duật đột nhiên đến, khiến cho cô ấy vô cùng giật mình, rất nhanh đã phản ứng kịp, hỏi thêm một câu: “Ý anh nói là hai cái thai chết lưu mà sáng sớm nay dì Cố mang đi hoả táng, có khả năng bị người ta đánh tráo đúng không?" Nghĩ ngợi một hồi, Chu Tiểu Duy lại đè thấp giọng nói tiếp: “Hay là nhưng lời anh vừa nói chỉ là tạm thời lừa cô ấy?"
Trong đôi mắt xanh lam của Đường Duật cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, vẫn chỉ đáp lại một câu: “Không biết."