Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 66: Hy vọng ngông cuồng, thứ không thuộc về tình yêu

Trần Tử Huyên nhìn người đàn ông trước mặt, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Thực ra gặp Triệu Dịch Kiệt ở chỗ này cũng không phải chuyện lạ, vừa rồi cô cũng thấy Trương Thiến Thiến đang trong tiệm thử váy cưới gần đây, chỉ là...

"Tử Huyên, không nghĩ tới có thể gặp cô ở chỗ này."

Giọng điệu Triệu Dịch Kiệt vừa bình tĩnh vừa lộ ra một phần vui sướиɠ.

Trần Tử Huyên nhìn anh ta, cũng không lên tiếng mà đưa mắt nhìn về tay trái của Triệu Dịch Kiệt, anh ta đang nắm lấy tay một cô bé, đây chính là con gái của anh ta.

Cô do dự một hồi, nói: "Anh không ngại thì tới quán cà phê đối diện ngồi một chút." Nói xong Trần Tử Huyên chỉ tay về phía quán cà phê đối diện.

Triệu Dịch Kiệt không khỏi kinh ngạc, cười khẽ: "Tôi còn tưởng cô rất kiêng kỵ quan hệ của tôi và cô...."

Giữa hai người bọn họ cũng có quá nhiều điều khúc mắc.

Cô nhảy sông cứu anh ta, khi cô đi viện thiếu máu cũng là anh ta tới hiến cho cô, còn đưa cô đi bệnh viện, hai người họ từng là vợ chồng… Nhưng anh ta ở bên ngoài phản bội cô, mà cô bé trước mắt này...

"Triệu Dịch Kiệt, tôi có chuyện quan trọng muốn nói cho anh..." Sắc mặt Trần Tử Huyên nghiêm túc nói.

"Chuyện gì?"

Triệu Dịch Kiệt kêu bảo mẫu đón lấy con gái rồi cùng Trần Tử Huyên tới quán cà phê ngoài trời bên kia ngồi.

Trần Tử Huyên nhìn anh ta, lời nói tới miệng lại có chút chần chừ.

Vừa rồi Lưu Oánh Oánh và Trương Thiến Thiến nói chuyện, xem xét vẻ mặt của hai người họ thì chắc chắn không phải nói đùa, khả năng đó chính là sự thật.

Nguyễn Chi Vũ vẫn thay Trương Thiến Thiến giấu diếm, anh muốn hỗ trợ Trương Thiến Thiến chèn ép cô.

"Tử Huyên, có phải cô gặp chuyện gì khó nói không?" Triệu Dịch Kiệt nhìn sắc mặt cô phức tạp, quan tâm hỏi một câu.

Đầu óc Trần Tử Huyên rất loạn, nhìn Triệu Dịch Kiệt ở phía đối diện, lúc này cô không biết nên tin ai.

Cô bị hai chị em nhà họ Trương hại đủ rồi, cô rất ghét bị người mưu hại tính kế.

Nguyễn Chi Vũ hiện tại sẽ hại cô sao? Triệu Dịch Kiệt hiện tại sẽ hại cô sao?

Cô chỉ muốn chân tướng mà thôi.

Trần Tử Huyên cẩn thận mở miệng: "Triệu Dịch Kiệt, anh nên đi kiểm tra một chút giữa con gái anh và Trương Thiến Thiến..." giám định DNA.

Lời cô còn chưa nói hết, đột nhiên con ngươi mở to, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía một cây đại thụ bên kia đường.

Đèn flash...

"Làm sao vậy?" Triệu Dịch Kiệt cũng dừng lại, phát hiện có gì đó không đúng.

Trần Tử Huyên trầm mặc một hồi, không khỏi nhìn anh ta cười cười: "Thử bánh kem này một chút đi, mùi vị không tệ." Nói xong cô xúc một thìa bánh kem đưa tới trước mặt anh ta.

Triệu Dịch Kiệt nhìn miếng bánh gato mà cô đưa tới, biểu tình giật mình có chút không giải thích được.

Anh ta cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp cầm lấy nĩa ăn một miếng nhỏ.

"Dịch Kiệt, sao anh ăn cứ như đứa trẻ vậy?"

Trần Tử Huyên dựa sát vào, trong mắt hàm chứa ý cười, tay phải cầm khăn tay lau nhẹ viền môi anh ta.

Triệu Dịch Kiệt có chút sững sờ, nhất là khi đối diện với con ngươi trong trẻo của cô, bỗng dưng có chút mặt đỏ luống cuống.

"Chúng ta đi ra công viên nhỏ phía sau quán cà phê đi..." Cô cúi đầu dùng giọng điệu ôn nhu thì thầm vào tai anh ta.

Đại não Triệu Dịch Kiệt còn chưa kịp phản ứng đã bị Trần Tử Huyên không chờ được lôi đi, hai người nhanh chóng đi tới công viên nhỏ phía sau.

"Tử Huyên, cô, ngày hôm nay cô làm sao vậy..."

Triệu Dịch Kiệt mở miệng có chút khẩn trương, cúi đầu nhìn tay cô đang lôi kéo cánh tay mình. Lúc này thân thể cô và anh ta xích lại gần nhau, đây là lần đầu tiên hai người họ thân mật như vậy...

"Ngăn hắn lại!"

Thế nhưng một giây kế tiếp, Trần Tử Huyên đã vội vàng hô to một tiếng.

Triệu Dịch Kiệt lúc này mới hoàn hồn, nhìn về khúc quanh chỗ ngõ nhỏ thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang bị Trần Tử Huyên đẩy mạnh một cái, Triệu Dịch Kiệt thấy vậy cũng lập tức chạy tới.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai phía trước kia thấy mình bị phát hiện lập tức nhanh chân bỏ chạy.

"Bắt hắn lại!"

Trần Tử Huyên nhìn tên đó chuẩn bị chạy thoát, cô lập tức chạy sang đón đầu ở hướng khác, không kịp nghĩ nhiều liền ném chiếc túi cầm trên tay về phía anh ta. Người đàn ông kia bị đập trúng nhưng vẫn liều mạng muốn chạy trốn, tâm trạng Trần Tử Huyên cuống lên, cô nhanh chóng cởi giày ra, một trái một phải cầm giày liên tục nhằm vào gáy anh ta mà đánh.

"Ai ui. "

Lúc này Triệu Dịch Kiệt phi nhào qua, thuận thế khống chế đối phương.

"Muốn chạy hả?"

Trần Tử Huyên nhặt giày mình về, trên mặt không có chút lúng túng nào, đi tới trước mặt gã đàn ông đó rồi dùng giày gõ vào đầu anh ta một cái.

"Vừa chụp ảnh rất vui có đúng không?" Cô dùng ánh mắt dò xét anh ta: “Đưa máy ảnh ra đây!"

Đối phương bị Triệu Dịch Kiệt áp chế, yếu ớt muốn phản bác: "Tôi chỉ đi ngang qua, các người không thể..."

"Tôi nói cho anh biết, nếu như không phải tôi mang thai thì bây giờ anh đã sớm tàn phế rồi." Trần Tử Huyên khí thế hung hăng trừng mắt liếc anh ta, quát một tiếng: "Đưa máy ảnh ra đây."

Nói xong Trần Tử Huyên nhìn sang Triệu Dịch Kiệt ý bảo hãy trực tiếp “lục soát người anh ta.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai này là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn qua cũng có chút chật vật. Anh ta nhìn về phía Trần Tử Huyên, đáy mắt có chút kiêng kỵ, nằng nặc giải thích: "Tôi chỉ là... Tôi không dám hại cô đâu."

Triệu Dịch Kiệt quả thực lục ra được máy ảnh trên người gã này, bọn họ nhìn vào cuộn phim thấy kha khá ảnh được chụp, đa số đều là những góc trông cô có vẻ thân mật với Triệu Dịch Kiệt.

"Là ai phái anh theo dõi tôi?"

Ánh mắt Trần Tử Huyên sáng quắc nhìn anh ta, cô không có ấn tượng gì với người đàn ông xa lạ này, tuy nhiên có vẻ như anh ta đã theo dõi cô một thời gian dài rồi.

"Anh là ký giả?" Triệu Dịch Kiệt suy đoán.

Đối phương trầm mặc cúi đầu, sắc mặt phức tạp, xem ra cũng không tính mở miệng.

"Triệu Dịch Kiệt, anh tìm một người đáng tin cậy tới đây hỗ trợ đi. " Trần Tử Huyên đột nhiên lạnh lùng mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đang bị khống chế dưới đất: “Trói anh ta lại nhốt ở kho hàng ít người qua lại, để anh ta không ăn không uống mấy ngày mấy đêm đi..."

"Cô!" Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ khϊếp sợ, thanh âm lộ ra chút lo lắng: "Cô không thể..."

Ngay cả Triệu Dịch Kiệt cũng có chút hơi khó xử: "Tử Huyên, chúng ta thực sự bắt cóc anh ta ư?"

Tuy rằng anh ta cũng không phải người tốt nhưng loại chuyện vô nhân tính này trước đây cũng chưa từng làm bao giờ.

Trần Tử Huyên cúi người xuống, con ngươi sáng quắc dừng trên người gã đàn ông: “Tôi chính là muốn bắt cóc anh đấy!" Giọng nói của cô lộ ra sự đường hoàng ngạo mạn.

Cô giống như cố ý cao giọng, lạnh lùng cảnh cáo:"Tôi bắt cóc anh, ngược đãi anh. Anh có thể làm gì chứ? Chạy tới báo cảnh sát à? Nguyễn Chi Vũ chẳng lẽ sẽ vì một thuộc hạ như anh mà tống tôi vào tù ngồi sao? Dựa vào tác phong của Nguyễn Chi Vũ thì xem ra anh ta cũng không nuôi kẻ vô dụng, nhất định sẽ cảm thấy anh chẳng làm được việc gì ra hồn!"

Triệu Dịch Kiệt nghe được lời của cô, trong ngực tràn đầy khϊếp sợ.

Mà người đàn ông nằm trên mặt đất lại có chút bối rối, nghe được cái tên Nguyễn Chi Vũ, anh ta giống như bị dọa sợ, vội vã cầu xin tha thứ: "Cô chủ, tôi...Tôi chỉ...Cô đừng làm khó tôi.

Ầm một tiếng. Trần Tử Huyên không biết tức cái gì mà tung ra một cước đá bay cái chai dưới chân.

Thật ghê tởm!

"Hóa ra đúng là do anh ta phái tới!"

Trần Tử Huyên ngồi trên ghế đá ở công viên, vẻ mặt bực mình lại có thất vọng.

Thất vọng, giống như đang rất thất vọng về một người nào đó.

Cô đã từng nghĩ Nguyễn Chi Vũ sẽ vì coi trọng đứa trẻ trong bụng mà phái thuộc hạ bảo vệ cô….

... Xem ra là cô nghĩ lầm rồi.