Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 15: Mang thai giai đoạn đầu, phải chú ý tiết chế!

Ánh mắt của Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, giống như đang nhìn một người không liên quan, anh lập tức đặt tờ báo xuống, không tiếp tục để ý đến cô nữa.

Trần Tử Huyên đành phải bất đắc dĩ ngồi bên trái anh.

Đám người giúp việc nhanh chóng dọn điểm tâm lên bàn, gồm cháo sò, mì Ý, các loại sữa bò từ Trung Tây khác nhau.

Lúc dùng cơm Nguyễn Chi Vũ và ông cụ Nguyễn không nói lời nào, động tác ăn cơm của bọn họ vừa ưu nhã lại yên tĩnh.

“Cô chủ, bây giờ cô đang mang thai, chuyên gia dinh dưỡng đã định ra bữa ăn dinh dưỡng riêng dành cho cô…” Người giúp việc bưng một bát cháo đã nấu nhừ lên cho cô.

Trần Tử Huyên không dám kén ăn, múc một thìa, cháo thanh đạm lại có chút đắng của thuốc Đông Y, rất khó ăn.

Đúng lúc ánh mắt sắc bén của ông cụ Nguyễn liếc qua, Trần Tử Huyên căng thẳng vùi đầu ăn, ngoan ngoãn uống bát cháo thuốc này.

Ông cụ Nguyễn dường như tương đối hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cô, ông cụ uống nửa bát cháo sò rồi đặt thìa xuống.

Quản gian vội vàng đưa cho ông cụ nửa chén nước ấm, ông cụ uống một ngụm, dùng khăn ăn lau nhẹ môi, lúc này mới trầm giọng mở miệng: “Mang thai phải chú ý.”

Trần Tử Huyên cảm thấy ông cụ đang dặn dò mình, ngay lập tức đáp lời: “Cháu biết rồi.”

“Ông nói cô ấy mang thai, có một số việc phải chú ý có nghe hay không!” Ông cụ Nguyễn không vui, cao giọng nói một lần nữa.

Lúc này Trần Tử Huyên mới chợt hiểu ra, hóa ra ông cụ đang nói với Nguyễn Chi Vũ.

Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh nhạt, anh mới ăn được một nửa mì Ý, đặt dĩa xuống, nhíu mày nhìn ông cụ nhà mình, hỏi ngược lại: “Chú ý cái gì?”

Khuôn mặt của ông cụ Nguyễn đen lại.

“Mang thai giai đoạn đầu, có một số việc không thể làm! Phải chú ý tiết chế!” Ông cụ tức giận nhắc nhở một câu.

Nguyễn Chi Vũ nghe đến đó, ánh mắt nhìn Trần Tử Huyên càng thêm thâm thúy.

Khuôn mặt Trần Tử Huyên thì đỏ lên.

Ông cụ đứng dậy trước, tay phải ông chống gậy ba-toong, lúc đi gần đến Trần Tử Huyên, ông nhìn nhiều một chút, không nhịn được mở miệng: “Sau này gọi ông nội!”

Vẻ mặt Trần Tử Huyên hơi kinh ngạc.

Sau khi ăn hết bữa sáng, Nguyễn Chi Vũ đến công ty, ông cụ Nguyễn thì trở về chỗ mình ở nghỉ ngơi.

“Cô chủ, buổi chiều công ty tổ chức tiệc cưới sẽ phái người đến đưa bản thiết kế áo cưới đến để cô chọn vài kiểu dáng mà cô thích, còn có kiểu dáng của nhẫn cưới…”

Trần Tử Huyên hơi bận rộn, cô ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, quản gia đang giảng cho cô rất nhiều nghi lễ kết hôn.

Trần Tử Huyên nghe những điều này, khuôn mặt cô rất phức tạp: “Quản gia, những việc này để ông cụ Nguyễn quyết định đi, tôi, tôi thuận theo…”

Người ngoài vốn coi đám cưới này là hoang đường, mà buổi tối hôm qua Nguyễn Chi Vũ cũng đã nói, đây chỉ là hôn nhân hợp đồng, không cần thiết phải nghiêm túc như vậy.”

“Ông cụ nói, áo cưới, trang sức, cô thích cái nào có thể trực tiếp nói ra. Nếu như không có yêu cầu đặc biệt gì, vậy chúng tôi sẽ tìm nhà thiết kế để thiết kế riêng cho cô…” Quản gia nói chuyện với cô rất hòa nhã, mang theo sự tôn trọng.

Nghe đến đó, Trần Tử Huyên có chút thụ sủng nhược kinh: ‘Mọi người quyết định là được rồi, tôi không có ý kiến.” Cô căn bản cũng không chờ mong đám cưới này.

Quản gia nghe cô nói như vậy cũng không tiếp tục hỏi, thấy cô hơi ủ rũ, cười nhẹ: “Tối hôm qua cô ở nhà họ Nguyễn ngủ không quen sao?”

Khuôn mặt Trần Tử Huyên xấu hổ: “Còn tốt.”

“Đưa cô chủ về phòng nghỉ ngơi.” Quản gia quay người dặn dò người giúp việc một câu.

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Cô chủ, bây giờ cô đang mang thai đứa bé của nhà họ Nguyễn, ông cụ sẽ không bạc đãi cô, cô không cần quá câu nệ.”

Trần Tử Huyên gật đầu với quản gia: “Cảm ơn.”

Cô thật sự cảm ơn ông ấy, đời này cũng không có mấy người thực sự đối xử tốt với cô, ông cụ nhà họ Nguyễn rất khó hầu hạ, nhưng ngược lại người làm ở đây rất thân thiện.

Quả thực Trần Tử Huyên rất buồn ngủ, tối hôm qua cô cũng không ngủ được bao nhiêu, theo người làm về phòng ngủ.

Quản gia nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt có chút suy tư.

“Rốt cuộc là làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự muốn làm đám cưới sao, còn ngại không đủ mất mặt à!”

Ngay khi Trần Tử Huyên rời đi không lâu, Nguyễn Ngọc Hoàn tức giận đùng đùng chạy đến nhà họ Nguyễn.

Trông thấy quản gia và nhóm người làm của nhà họ Nguyễn đều bận rộn chuẩn bị cho đám cưới của Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên, bà ta càng tức giận.

“Người trong giới đều biết trước đó Trần Tử Huyên là con dâu nhà họ Triệu tôi, bây giờ đột nhiên lại…” Nói xong, Nguyễn Ngọc Hoàn tức giận đến nỗi l*иg ngực phập phồng.

“Đám cưới này sẽ chỉ khiến mặt mũi nhà họ Nguyễn và nhà họ Triệu chúng ta ra quét rác, không được, chuyện này, nhất định không thể… Hơn nữa, để Trần Tử Huyên sinh con ra là được rồi, không cần thiết phải đi lĩnh chứng.”

Quản gia nhìn bà ta, chậm rãi mở miệng: “Cô cả, huyết mạch của nhà họ Nguyễn đương nhiên không thể mang danh là con ngoài giá thú, hơn nữa khó để cậu Chi Vũ đồng ý cưới vợ…”

Khuôn mặt Nguyễn Ngọc Hoàn đen lại, ngay từ đầu bà ta làm sao cũng không nghĩ đến, Nguyễn Chi Vũ lại đồng ý lĩnh chứng với Trần Tử Huyên.

Thấy được sự tức giận trên mặt bà ta, quản gia còn thấp giọng bổ sung một câu: “Cô cả, cô biết rõ tính tình của ông cụ mà…”

Nguyễn Ngọc Hoàn cũng không ở nhà họ Nguyễn lâu, bà ta biết không thể ngỗ nghịch chống lại ý của ông cụ, đành phải ra tay theo hướng khác…

“Con liên lạc với nhà họ Trần ở thành phố C một chút…”

Nguyễn Ngọc Hoàn cầm điện thoại trực tiếp gọi cho con trai Triệu Dịch Kiệt của mình.

Triệu Dịch Kiệt nghe thấy giọng nói của bà ta, luống cuống hỏi lại: “Mẹ, mẹ đến nhà họ Nguyễn ông ngoại nói thế nào, anh họ và Trần Tử Huyên…”

Nguyễn Ngọc Hoàn lập tức nổi giận: “Rõ ràng trong lòng ông ngoại con thiên vị anh họ con, Nguyễn Chi Vũ vừa mới về nước đã vào vị trí tổng giám đốc công ty, trong công ty khắp nơi đều đối đầu với mẹ. Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn không hứng thú với việc kết hôn, nhưng bây giờ lại một mực đồng ý lĩnh chứng với Trần Tử Huyên, việc này mẹ sẽ không để như vậy…”