Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 2

Kỳ thật khi Tô Nhiên vừa mới xuyên qua cũng không rõ đây là truyện do mình viết, qua mấy ngày nàng mới bừng tỉnh đại ngộ.

Nữ tử nhỏ xinh mỹ lệ ở đầu hẻm chính là nữ chính trong truyện — Tô Tịch. Cái tên này là được đặt từ tên của Tô Nhiên.

Lúc ấy sau khi nàng nghe được tên của Tô Tịch, xác thật sửng sốt một chút, nhưng không nghĩ đến tiểu thuyết kia của mình, chỉ nghĩ trùng tên trùng họ.

Tại sao lại phản ứng trì độn như thế? Tô Nhiên ngửa mặt lên trời thở dài, việc này thật không thể trách nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng viết truyện dài, khống chế tình tiết không được tốt, miêu tả tường lược không rõ ràng nên có rất nhiều nội dung đều không có.

Ví dụ như truyện nhắc tới nữ chính nhà nghèo, nhưng là nghèo như thế nào cũng không nói, dù sao chính là nghèo.

Sau khi nàng xuyên qua, quả thật lập tức liền phát hiện nhà Tô Tịch chỉ có bốn bức tường, ăn không đủ no. Nhưng mà nhà trong toàn bộ thôn đều như vậy, cũng không có hiện ra nhà nữ chính có chỗ nào nghèo khác biệt.

Nghèo như thế không đặc sắc, Tô Nhiên cũng sẽ không liên tưởng đến tiểu thuyết của mình.

Hơn nữa, trong sách tổng cộng chỉ có mấy nhân vật có tên có họ, một vài vai phụ ít quan trọng đều là bị Tô Nhiên đột nhiên lôi ra dùng một chút liền ném, tên cũng chưa đặt.

Chỉ là miêu tả nam nữ chính đủ để nàng chịu được, nào có bút lực lại đi viết vai phụ.

Nhưng tình huống hiện tại là, Tô Tịch còn có nương…… Có nương……

Nàng cũng không biết bản thân sáng tạo ra nữ chính còn có nương, cái này làm cho nàng sao có thể liên tưởng?

Nương của nữ chính nhiều năm ốm đau trên giường, cho nên tuy rằng Tô Tịch chăm chỉ, nhưng vẫn tích cóp không đủ tiền, bởi vì đều dùng để mua thuốc.

Giải thích này so với nàng viết hợp lý hơn nhiều.

Càng đừng nói là còn có một loạt chi tiết không được viết rõ ràng trong truyện, như là phương pháp kiếm tiền của nữ chính Tô Tịch là may vá giặt đồ cho cửa tiệm quần áo, nàng ở một thôn tên là Thanh Bình, nàng thường đi tiếp nhận đơn may vá giặt giũ của tiệm quần áo là ở huyện Văn Thủy.

Mấy địa điểm đó trong truyện tất cả đều không xuất hiện, là thế giới này tự động tạo thành.

Tô Nhiên là bởi vì khi đi theo Tô Tịch đưa quần áo cho cửa tiệm, tận mắt nhìn thấy nàng ném đi cây trâm của con trai chủ tiệm đưa.

Cùng tên nữ chính, tình tiết tương tự, hơn nữa trong lòng nàng vẫn luôn có nghi hoặc: Nhà nghèo như vậy sao lại nuôi được con gái đẹp như vậy? Thuần thục làm việc nặng mà lại có thể bảo trì đôi tay nhỏ dài làn da tinh tế.

Tô Nhiên lại liên tiếp quan sát mấy ngày, mới dám xác định thế giới này đúng là tiểu thuyết chính mình viết, chẳng qua là quyển hoàn chỉnh.

Mà bản thân nàng xuyên thành tỷ tỷ ác độc của nữ chính — Tô Nhiên.

…… Vì cái gì phải cho nữ phụ ác độc dùng tên của mình? Việc này nói ra cũng không dài.

Khi đó nàng cảm thấy cảm tình của nữ chính tiến triển quá thuận lợi, lại không biết nên gia giảm như thế nào, vì thế tuyệt bút vung lên, an bài cho chính một vị tỷ tỷ từ trên trời giáng xuống.

Theo như trong truyện, vị tỷ tỷ này lần đầu lên sân khấu chính là hoa khôi nổi danh kinh thành, ngay cả Thế tử của Vương phủ cũng là khách quý của nàng.

Chỉ là sau này Thế tử không thể tránh né mà yêu nữ chính, bỏ rơi tỷ tỷ. Tỷ tỷ từ đó sinh hận, bắt đầu trong tối ngoài sáng gây phiền toái cho muội muội, còn lợi dụng sắc đẹp dẫn đến phiên vương mưu phản rung chuyển trong triều, bị hoàng đế đóng dấu họa thủy.

Cuối cùng kết cục rất thảm, bị Thế tử mà nàng âu yếm biến thành pháo hôi.

Trọng điểm là, nhân vật này giống những nhân vật phụ khác khi cần thì bị xách lên sàn, không cần liền ném một bên đó là không có tên! Tô Nhiên rất lười, hơn nữa nhân sinh của tỷ tỷ trải qua nghe thật trâu bò nhưng thực tế số lần lên sân khấu có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì thế thông thường đều chỉ dùng "tỷ tỷ" mà xưng hô.

Bây giờ thì hay rồi, Tô Nhiên không đặt tên cho nhân vật, người ta tự động đặt tên luôn cho nhân vật, còn trùng tên trùng họ với nàng.

Quả thực khóc không ra nước mắt, sớm biết như thế…… Bỏ đi, không đề cập tới cũng thế.

Nàng đem tin tức thu thập được sửa sang lại một chút, đưa ra một cái kết luận: Truyện là nàng viết, bất quá truyện lại tự tạo thành một thế giới, tăng thêm rất nhiều chi tiết, làm thế giới này càng chân thật.

Cảm giác giống như là nàng viết một đại cương chưa hoàn thiện, tại đại cương cơ sở này, có cao thủ lại viết một quyển tiểu thuyết huyết nhục hoàn chỉnh.

Tô Nhiên sau khi biết mình xuyên thành tỷ tỷ, vắt hết óc đem trình tự mỗi một lần lên sân khấu của nhân vật tỷ tỷ này nhớ lại.

Lần đầu tiên, lấy thân phận hoa khôi đệ nhất kinh thành, xuất đầu lộ diện, đồng thời cùng muội muội tương nhận.

Lần thứ hai, âm thầm vu oan muội muội trộm đồ vật, bên ngoài lại khóc lóc giúp muội muội cầu tình, kết quả Thế tử nói mấy câu liền chọc phá chân tướng.

Lần thứ ba, nàng vì yêu sinh hận, thông đồng phiên vương, châm ngòi quan hệ hắn và Thế tử, không nghĩ biến khéo thành vụng, phiên vương mưu phản. Hoàng đế biết được việc này, nói nàng là họa thủy lầm quốc.

Lần thứ tư cũng là cuối cùng một lần lên sân khấu, tỷ tỷ đã hoàn toàn thất bại, khóc cầu muội muội tha thứ, lại bị Thế tử một kiếm gϊếŧ chết.

Tô Nhiên ngẫm lại liền cảm thấy ủy khuất. Cũng may hiện tại xuyên qua vẫn còn sớm, tỷ tỷ cùng muội muội vẫn còn sinh hoạt ở bên nhau. Xuyên vào truyện của mình so với xuyên vào một thế giới hoàn toàn không hiểu rõ còn tốt hơn nhiều.

Tuy rằng rất nhiều chi tiết nàng không biết, nhưng chủ tuyến là theo nàng viết đi. Hơn nữa theo nàng quan sát, nữ chính Tô Tịch đối với người tỷ tỷ này vẫn là rất ỷ lại và tín nhiệm, cứ như vậy, nàng chỉ cần ôm chặt đùi muội muội này, còn sầu về sau không có ngày lành?

Tựa như hiện tại, nàng có thể canh giữ ở đầu hẻm chờ nhặt của hời, đúng là bởi vì biết sẽ có người đưa Tô Tịch đồ vật, mà Tô Tịch tất nhiên cũng sẽ ném nó.

Lần trước, Tô Tịch ném đi cây trâm kia, kiên quyết không cho Tô Nhiên đi nhặt.

Tô Nhiên từ khi xuyên vào cho đến hiện tại, ăn luôn luôn là cháo gạo lức, nói cháo cũng là châm chước lắm rồi, một chén cháo lớn vững vàng mấy chục hạt gạo lức. Tô Tịch mỗi lần đưa xong quần áo đã may vá tốt, nhận được tiền trước tiên đi mua thuốc, dư lại thì mua gạo lức, nếu không thừa liền phiền toái, ngay cả gạo lức cũng không có.

Tô Nhiên thiệt tình bội phục nàng, đều đói thành như vậy, còn có thể coi tiền tài như cặn bã, quả nhiên một chút cũng không OOC. Cũng may là ở trong tiểu thuyết, còn có thể bảo trì mỹ mạo.

Cho nên lần này, Tô Nhiên học ngoan, nàng lén đi cùng, cố ý trốn tránh, chờ Tô Tịch rời đi mới chạy tới nhặt.

Nàng từ vũng tuyết đọng bùn lấy ra một khối ngọc bội, dùng đôi tay đông lạnh đến đỏ cọ vài cái, đem bùn mặt trên rửa trôi sạch sẽ.

Ngọc bội là màu trắng, hình chữ nhật, ở giữa điêu khắc chạm rỗng đồ án hoa sen.

Tô Nhiên không hiểu ngọc, chỉ biết thứ này là càng lớn càng tốt, hầu hết đều là điêu khắc chỉnh thể, tận lực giảm bớt phế liệu. Chạm rỗng giống như vậy thật là hiếm thấy, quá lãng phí.

Lúc trước Tô Nhiên gặp là con trai của cửa tiệm may vá tặng cho Tô Tịch, đây là một nhân vật nàng không có đặt tên. Mà nam tử hôm nay, ra tay hào phóng như thế, phỏng chừng là nhân vật có tên.

Nhìn miếng ngọc này, Tô Nhiên lại nhịn không được mắng chính mình. Nam nhân dưới ngòi bút của nàng đưa đồ vật từ cây quạt, khăn đến cây trâm, vòng tay cái gì cũng có, duy chỉ không có vàng bạc, như thể đưa cho người trước liền làm như có vẻ cách điệu.

Nếu hiện tại trong tay cầm là một cục vàng, nàng sẽ cao hứng đến cỡ nào. Đưa miếng ngọc bội, có thể làm ra cơm ăn sao? Có thể làm thuốc uống sao? Có hoa không quả!

Tô Nhiên bực tức hai câu, đem ngọc bội giấu trong lòng ngực, hướng hiệu cầm đồ đi. Huyện Văn Thủy chỉ có một hiệu cầm đồ, lần trước nàng cũng đã tới.

Hiệu cầm đồ chính là một gian nhà trệt nhỏ, trên cửa treo một miếng vải màu đỏ, trên đó viết một chữ “Đương”.

Hiện giờ thời cuộc rung chuyển, kinh tế tiêu điều, sinh ý đều làm không tốt, chỉ có cửa của hiệu cầm đồ còn thường xuyên có khách nhân ghé thăm.

Tô Nhiên chân trước mới vừa rảo bước tiến lên cửa hiệu cầm đồ, liền nghe bên trong có một ông lão giận mắng: “Dựa vào cái gì nói thứ này không phải của ta?”

Một nam nhân trung niên gương mặt béo tròn, lười biếng mà lay bàn tính, nhìn lão nhân tức giận nói: “Ngươi mặc thành như vậy, đồ vật có thể là của ngươi? Khẳng định là từ trên người người chết trộm đi. Quan phủ đã sớm thông báo, đồ vật của người chết đem nhập vào của công. Ta hảo tâm khuyên ngươi chạy nhanh đi, nếu là để quan lão gia thấy, đừng nói đồ vật, ngay cả ngươi cũng liền bắt đi.”

Hắn nói xong, liền có một đám người đi lên đuổi ra.

Tô Nhiên vội hướng bên cạnh lui lui, chỉ thấy lão nhân kia bị xô đẩy ra cửa.

Lão nhân gia hùng hùng hổ hổ mà đi xa. Trên người ông ngay cả kiện áo bông cũng không có, ăn mặc còn không ấm áp bằng Tô Nhiên. Cũng không biết là làm gì, xem bộ dáng này, bởi vì ăn mặc không đủ cấp bậc mà bị hoài nghi.

Tiểu nhị đuổi đi lão nhân, xoay người nhìn thấy Tô Nhiên, ngẩn ra.

Lúc này, nam nhân trung niên vừa mới gảy bàn tính đi tới, cười nói: “Hoá ra là Tô cô nương, lần trước giúp cô nương nói chuyện với Xuân Lai Các, không biết sự tình thế nào?”

Tô Nhiên nhướng mày. Khi nàng xuyên qua đây, chính là một thân nam trang, nhưng chỉ cần là người quen, tất cả đều kêu nàng Tô cô nương, có thể thấy được nguyên chủ cũng không phải là cố tình giấu giếm giới tính, mà là quá nghèo mua không nổi quần áo, quần áo này như là người lớn mặc dư lại.

Nếu là người quen nguyên chủ, Tô Nhiên cũng cười hỏi: “Người nọ vừa rồi là chuyện như thế nào?”

“Tên nhà nghèo muốn lừa tiền, lừa đến trên đầu ta.” Chưởng quầy này cùng nguyên thân quen biết, nói chuyện cũng bình thường chút.

Hắn lấy ra cái nhẫn ngọc ban chỉ, cấp Tô Nhiên xem: “Đồ vật này có thể là của lão nhân nghèo kia? Khẳng định là từ trên người chết móc ra đi.”

Tô Nhiên cúi đầu nhìn xem, nhẫn ngọc ban chỉ so với ngọc bội trong lòng nàng hẳn là không tốt bằng.

“Này, không có bằng chứng, vạn nhất thật là của ông ấy……”

Chưởng quầy sửng sốt, tiện đà nắm lên nhẫn ban chỉ, ý vị thâm trường mà cười: “Tô cô nương về sau là phải làm đại hồng nhân, loại đồ vật này đến lúc đó muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Không biết Tô cô nương hôm nay tới là……”

Tô Nhiên lấy lại tinh thần “A” một tiếng, đang muốn lấy ra ngọc bội, tay ngừng lại, sửa miệng nói: “Cũng không có chuyện gì khác, chính là cảm tạ chưởng quầy ngày đó giúp đỡ nói chuyện.”

Chưởng quầy ha ha cười: “Tô cô nương thật là thấu hiểu lòng người, về sau ta nhất định đi cổ vũ cho Tô cô nương, chỉ sợ đến lúc đó Tô cô nương chướng mắt tại hạ, hắc hắc.”

Tô Nhiên nghe hai chữ “Hắc hắc” kia, một cơn da gà nổi lên, nhanh chóng cáo từ rời đi.

Chưởng quầy này thuận miệng một câu, liền dám lấy đi nhẫn ban chỉ của người ta không trả tiền, nàng nào dám đem ngọc bội lấy ra, ít nhất trước phải làm rõ địa vị của ngọc bội này.

Tô Nhiên ra hiệu cầm đồ, nhìn trái nhìn phải, thời gian còn sớm.

Nàng tùy tay ngăn cản một người qua đường hỏi: “Xin hỏi, Xuân Lai Các ở đâu?”

Bị nàng ngăn lại chính là một thanh niên thư sinh, nghe xong lời này, nhíu mày đánh giá nàng một phen, nói: “Huynh đài sinh được tướng mạo tốt như thế, lại quần áo tả tơi, nói vậy trong lòng phẫn hận. Chỉ là đại trượng phu lập thế, đương cầu quang minh lỗi lạc chính chính đáng đáng.”

Tô Nhiên một trận ngây ngốc, đây là chuyện gì a?

Thư sinh còn đang tiếp tục: “Huynh đài sao không tìm một cô nương nghèo khổ, cùng nhau nỗ lực, cháo trắng rau xào lại có thể ngủ an ổn.”

Tô Nhiên vui vẻ, thích lên mặt dạy đời ở đâu cũng đều có a, nàng không khách khí mà trả lời: “Ta ăn thịt cá hay ngủ an ổn cũng đều như nhau.”

Thư sinh thấy nàng không nghe khuyên bảo, lắc đầu đi rồi: “Quân tử yêu tiền, thủ chi hữu đạo.”

Tô Nhiên:…… Đầu óc có bệnh đi?

Sau một lúc lâu, nàng đứng ở cửa Xuân Lai Các, mới hiểu được thư sinh kia đang nói cái gì.

Nơi này vừa thấy liền biết là làm sinh ý gì.

Hợp lại thư sinh kia cho rằng nàng là muốn bán mình.

Tô Nhiên cả người đều không tốt.

Chưởng quầy hiệu cầm đồ rốt cuộc giúp đỡ nguyên chủ nói chuyện gì?